Chương 39

Muichirou cúi đầu chuẩn xác ngậm lấy môi đỏ của Charlotte, trằn trọc liếʍ ʍúŧ. Thấy cô cắn chặt răng không cho cậu tiến vào, Muichirou cắn lên môi Charlotte một cái khiến cô ăn đau hé ra miệng, nhân cơ hội cậu liền đưa lưỡi của mình vào. Charlotte bị hôn choáng váng, cảm giác mọi ngóc ngách trong miệng mình đều bị Muichirou dò qua, đầu lưỡi nhòn nhọn của cô cũng bị cậu mυ"ŧ tới sắp sưng lên.

Muichirou liếʍ lên môi Charlotte, chẹp miệng tỏ vẻ chưa đã thèm nhưng đành phải tạm thời buông tha cho cô, nhìn vẻ mặt vừa thẹn vừa giận của Charlotte, cậu trêu chọc

"Môi của chị lại mềm lại ngọt còn thoang thoảng mùi hoa hồng! Tuy không phải anh túc nhưng vẫn làm cho tôi nghiện!"

Nghe vậy, đồng tử đang mơ màng của Charlotte có chút thanh tỉnh lên, thằng nhóc này mới mười mấy tuổi mà đã biết tán tỉnh người khác, lớn lên còn có muốn để con gái nhà người ta sống hay không? Trong khi cô còn đang miên man suy nghĩ, Muichirou đã cởi xong áo đồng phục, còn đem tóc buộc thành đuôi ngựa. Charlotte liếc mắt một cái, Muichirou da rất trắng, vai rộng eo thon, cơ bắp rõ ràng nhưng nhìn qua không quá cứng cáp, rất có phong thái thiếu niên thanh xuân vườn trường.

Muichirou cúi người ghé sát vào Charlotte, cắn lên xương quai xanh của cô, hơi thở ấm nóng phả vào cần cổ khiến Charlotte rùng mình một chút

"Chị mẫn cảm hơn tôi nghĩ!"

Muichirou một bên gặm một bên ậm ừ nói, cậu liếc mắt nhìn kiệt tác của mình trên xương quai xanh của Charlotte, cảm thấy mĩ mãn mới dời đi. Muichirou không gấp gáp như Rengoku mà chậm rãi hưởng thụ từng chút một, giống như khi bạn đang ăn món bánh ngọt yêu thích nhất nhưng nó chỉ có một miếng vậy. Từ môi dưới tới vành tai thanh mảnh rồi tới cổ và cuối cùng là xương quai xanh, Muichirou không bỏ sót một chỗ nào, nơi nơi đều là dấu hôn và dấu răng của cậu.

Charlotte bị trêu chọc khó chịu, cảm nhận được thân thể có biến hoá, cô cắn môi nhíu mày nhìn Muichirou như đang oán trách cậu nhưng đôi mắt ngập nước cùng rặng mây hồng trên má Charlotte khiến cho sự trách móc của cô chỉ như gãi ngứa cho Muichirou, cậu cười nhẹ một tiếng, đưa tay sờ tới dây đai cột ở bên hông Charlotte

"Tới lúc bóc quà rồi!"

Dứt câu, Muichirou từ từ kéo sợi dây, phần đai hông cũng chậm rãi trở nên lỏng lẻo. Tới khi cậu ném nó sang một bên thì Charlotte chỉ còn đúng một chiếc áo sơ mi màu kem và đồ lót vì đai hông nối liền với chân váy. Muichirou liếc mắt qua chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen của Charlotte, liếʍ một chút khoé môi, với cậu, đồ ngon phải để tới cuối cùng.

"Ngươi thực sự không được, ngươi chỉ mới 15 tuổi!"

Charlotte có chút luống cuống, vặn vẹo cơ thể muốn ngồi dậy.

"Tôi có được hay không lát nữa chị sẽ biết!"

Muichirou cúi người dùng môi mình chặn miệng Charlotte, nhận thấy thuốc bắt đầu hết tác dụng, cậu dùng một tay cố định hai tay cô lên trên đỉnh đầu, tay còn lại không chút nhàn rỗi cách một lớp áo sơ mi và áσ ɭóŧ chăm sóc thỏ trắng của cô. Tiếng kêu rên của Charlotte hoàn toàn bị Muichirou nuốt vào, cô chỉ có thể phát ra âm thành hừ hừ trong cổ họng như một con mèo.

Muichirou luồn tay vào bên trong, nhẹ nhàng đẩy áσ ɭóŧ của Charlotte lên phía trên, mất đi vật che đậy, một đôi thỏ béo mập nhảy ra ngoài, cái mũi hồng hào hơi dựng đứng lên chứng tỏ sự động tình của chủ nhân. Muichirou rời khỏi đôi môi đã hơi sưng của Charlotte, nhìn xuống ngực cô, cậu có trong nháy mắt hơi bất ngờ, tà mị cười lên

"Thực sự rất đẹp mắt!"

Sau đó không chút kiêng nể gì cách một lớp vải há miệng ngậm lấy một bên, trước sự khıêυ khí©h của Muichirou, Charlotte cả người mềm ra, không tiếng động buông vũ khí đầu hàng. Thấy vậy, cậu buông bàn tay đã giữ cổ tay của cô ra, chuyển mục tiêu xuống nhũ hoa còn lại, một bên xoa nắn thành đủ các hình dạng một bên ra sức liếʍ ʍúŧ, thoả mãn nghe Charlotte kiều mị kêu rên. Cảm thấy chưa đủ, Muichirou đưa tay tách dần cúc áo của cô ra. Lần này không còn lớp vải mỏng manh chắn đường nữa, Charlotte trực tiếp bị Muichirou làm cho kêu ra tiếng. Bàn tay mang theo vết chai mỏng cùng với cái lưỡi khéo léo liên tục tấn công hai bên nhũ hoa khiến Charlotte có chút chịu không nổi, đưa tay muốn đẩy đầu Muichirou ra khỏi ngực mình.

"Đừng lộn xộn!"

Muichirou cắn lên ngực Charlotte một cái cảnh cáo khiến cô bị kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ run lên, bàn tay vốn đang đặt lêи đỉиɦ đầu Muichirou để đẩy cậu ra chuyển thành nắm lấy tóc cậu. Đùa nghịch với đôi thỏ trắng một lúc, Muichirou dùng răng tách ra áσ ɭóŧ của Charlotte, đem nó bỏ sang một bên, lúc này trên người cô chỉ con duy nhất chiếc qυầи ɭóŧ ren, cũng là mục tiêu cuối cùng của Muichirou. Cậu chen người vào giữa hai chân Charlotte, một tay chống đỡ thân thể mình một tay nắm lấy một bên đùi ngọc của cô nâng lên. Muichirou vụn vặt hôn xuống dưới, đầu lưỡi đảo nhẹ một vòng quanh rốn Charlotte, cách một lớp vải hôn lên nơi đó của cô, dường như phát hiện ra gì đó, cậu dừng lại, dùng ngón trỏ và ngón giữa xoa xoa nơi mình vừa hôn, hài lòng nói

"Chị ướt rồi! Tôi làm chị thoải mái sao?"

"Đừng nói nữa!"

Charlotte khẽ quát, đổi lại chỉ là tiếng cười của Muichirou, cậu nhẹ nhàng cởi xuống mảnh vải cuối cùng trên người cô, giọng nói mang theo chút khàn khàn

"Tiếp theo sẽ còn thoải mái hơn, cố lên nha!"

Charlotte còn muốn nói gì đó nhưng hành động tiếp theo của Muichirou khiến cô giật mình. Cậu vùi đầu vào giữa hai chân Charlotte, tận tình dùng môi và lưỡi chăm sóc tiểu huyệt của cô. Charlotte vốn đã ướt nay lại càng ướt hơn, có vẻ điều đó làm Muichirou thấy thích thú nên cậu càng ra sức, thi thoảng còn đưa lưỡi của mình vào bên trong. Charlotte cực lực mím môi cố không để mình phát ra âm thanh, nhưng Muichirou nào có đồng ý, cậu trực tiếp dùng răng nanh cắn tiểu Charlotte một cái khiến cô vừa đau lại vừa thích

"A! Ngươi...đừng cắn!"

"Tôi thích nghe âm thanh của chị, đừng nhịn!"

Sau hai lần bị Muichirou cắn, Charlotte không nhịn được nữa, há miệng thở dốc, tuỳ ý phát ra âm thanh mê người, chốc chốc lại cong eo lên. Cảm thấy cô đã sẵn sàng, Muichirou liếʍ sạch mật dịch trên môi mình, ngồi thẳng dậy, thuần thục cởi bỏ dây lưng quần. Cậu nâng một bên đùi Charlotte lên, tay còn lại cầm lấy tiểu Muichirou, cọ cọ nó vào tiểu Charlotte.

"Ta đem ngươi coi như đệ đệ, ngươi thế nhưng muốn ngủ ta!"

Cảm giác được vật thể đang cọ mình là gì, Charlotte có chút ủy khuất kêu lên.

"Đệ đệ?"

Muichirou giọng nói mang theo chút chất vấn, sau đó cậu nhắm thẳng vào tiểu Charlotte đẩy mạnh một cái, đem tiểu Muichirou hoàn toàn đưa vào trong. Muichirou nghe được âm thanh kiều mị tràn ra từ môi đỏ của Charlotte, cúi đầu nhìn nơi cậu và cô đang giao hợp, tà ác nói

"Đệ đệ sẽ làm thế này với tỷ tỷ sao? Có sao?"

Muichirou một bên hỏi một bên thúc mạnh, hoàn toàn không cho Charlotte có cơ hội mở miệng trả lời, âm thanh phát ra từ miệng cô ngoài rêи ɾỉ thì là rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ. Muichirou đem hai chân Charlotte gác lên khuỷu tay của mình, hai bàn tay cố định eo thon của cô, mạnh mẽ va chạm

"A! Ngươi...nhẹ thôi!"

"Nhẹ để chị coi tôi là đệ đệ sao? Tôi liền không!"

Muichirou hờn dỗi đáp lại, động tác càng thêm hung hãn. Cảm thấy chưa đủ, cậu đem chân Charlotte để lên vai mình, cúi người ôm lấy cô tiếp tục ra vào.

"Quá sâu rồi! A...Ưʍ...!"

Quả thực tư thế này khiến tiểu Muichirou vào sâu hơn, cảm giác ấm nóng lại trơn tuột bao bọc khiến Muichirou có chút đỏ mắt, đôi thỏ trằng của Charlotte theo nhịp va chạm không ngừng cọ vào ngực cậu, âm thanh nức nở của cô ngay sát bên tai. Cuối cùng khi Charlotte đạt tới cao trào tuôn ra mật dịch, cọng dây lý trí của Muichirou rốt cuộc căng không được, phựt một tiếng liền đứt.

Thấy Muichirou ngồi thẳng dậy, Charlotte tưởng cậu buông tha cho cô, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm liền thấy Muichirou ôm cô ngồi lên đùi mình, tách hai chân Charlotte sang hai bên, đưa tiểu Muichirou sát vào tiểu Charlotte sau đó đẩy hông một cái.

"Ngươi...tư thế này...xấu hổ!"

Muichirou hai tay đỡ mông Charlotte, vừa động eo vừa di chuyển cô theo nhịp của mình. Charlotte bị làm tới hoa mắt, nói năng lộn xộn, mềm như bông dựa lên vai Muichirou, hai tay ôm lấy cổ cậu, thở dốc liên tục, thi thoảng lại cắn lên vai Muichirou vì bị chạm vào điểm mẫn cảm. Mãi tới khi Muichirou đổi tới tư thế thứ sáu, không biết rốt cuộc ra vào bao nhiêu cái, cậu mới gầm nhẹ một tiếng thoả mãn xuất ra ngoài. Lúc này Charlotte thực sự mệt, thấy Muichirou bế mình lên, cô theo bản năng lên tiếng

"Ta không thể...!"

"Không làm nữa, tôi ôm chị đi tắm rửa!"

Muichirou sủng nịch hôn lên môi Charlotte một cái để trấn an, nghe vậy cô mới thả lỏng, yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.