Chương 30

Charlotte mệt mỏi ngủ một giấc tới sáng hôm sau mới tỉnh, cô mắt nhắm mắt mở khẽ cựa quậy, muốn ngồi dậy. Rengoku thấy người bên cạnh động, cánh tay đang ôm Charlotte lại siết chặt thêm một chút.

"Còn sớm mà!"

Rengoku cũng không mở mắt, chỉ cọ cọ mũi vào ngực Charlotte sau đó lại tiếp tục ngủ. Charlotte hạ mắt nhìn một đoàn màu vàng đỏ đang chôn ở khe ngực của mình, đuôi lông mày nhướn lên như đang suy nghĩ, cuối cùng quyết định không đẩy anh ra. Charlotte cũng không tiếp tục ngủ, chỉ là không muốn đánh thức Rengoku nên cô yên lặng làm tốt vai trò gối ôm. Dường như có chút chán, Charlotte quyết định nghịch tóc của Rengoku, cô thích nhưng chỗ có đuôi tóc màu đỏ của anh.

Gần hai giờ sau, Rengoku rốt cuộc chịu mở mắt, cảm thấy trên đầu có chút thoải mái, anh ngước mắt lên.

"Ta đánh thức ngươi sao?"

"Không! Anh luôn dậy vào giờ này!"

Rengoku cười trả lời, ngón tay chậm rãi vuốt ve sống lưng mềm mại của Charlotte.

"Một lần cuối được không?"

"Không được! Buông ra!"

"Dù sao cũng không phải em quyết định!"

Rengoku chơi xấu, ỷ vào mình đang chôn trong ngực cô, đưa lưỡi liếʍ một chút, lại gặm một chút. Charlotte mặt đỏ lên, cắn răng cố không phát ra tiếng rêи ɾỉ, eo cô bị tay anh ôm chặt, đẩy thế nào cũng không được, Charlotte đành phải thoả hiệp. Lại gần hai giờ trôi qua, Rengoku mới thoả mãn kết thúc, anh chu đáo giúp Charlotte tắm rửa, rồi đưa cho cô áo Kimono của mình.

"Xin lỗi! Đồ của em anh lỡ xé rồi, em mặc tạm áo anh đi!"

"Cái này mặc thế nào!?"

Loay hoay một hồi, Charlotte không biết làm sao, đành phải cầu cứu Rengoku. Anh cười cười giúp Charlotte mặc xong áo, sau đó lại tỉ mỉ chải tóc cho cô, dùng kẹp kẹp gọn nó lên.

"Để anh đưa em về!"

"Không cần! Dinh thự của ta cách ngươi đâu có xa! Hoa mỹ làm gì!"

Thấy cô gái nhà mình không giống với những cô nương khác, luôn nũng nịu bạn trai, Rengoku chỉ có thể bất lực cười. Anh cúi người hôn Charlotte một cái rồi để cô về phủ. Cô vừa ra khỏi phủ của Rengoku liền thẳng hướng Điệp phủ mà đi, nhất định phải làm cho ra lẽ chuyện này.

"Shinobu!"

"Ôi chao! Cánh cửa của tôi!"

"Thuốc hôm qua ngươi đưa không phải thuốc giải rượu có đúng không?"

"Charlotte, cô bình tĩnh! Ngồi xuống đây đi!"

Shinobu vỗ vỗ vào cái ghế đối diện mình, cười sáng lạn. Charlotte ngồi xong, liếc mắt về phía Shinobu, ý bảo cô mau giải thích.

"Chuyện là có người vào phòng làm việc của tôi tìm kiếm gì đó, nên lỡ xáo trộn chút thuốc tôi để trong ngăn kéo! Hôm qua đưa cho Kanao mang đi là một loại độc dược nhẹ, nhưng kết hợp với men cồn thì sẽ thành xuân dược! Tôi cũng không để ý lắm, mãi tới tối tôi tìm nó không thấy đâu thì cũng đã muộn rồi!"

"Vậy giờ ngươi tính thế nào?"

Charlotte vẻ mặt thối đến không thể thối hơn, không ngờ cô lại bị mắc vào một tình huống máu chó như vậy.

"Để tôi tìm ra kẻ lục lọi đó rồi giao cho cô xử lý nhé!"

"Tạm thời vậy đi!"

Chứ không thì còn thế nào?

Charlotte ôm một bụng uất ức đứng dậy về phủ, trên đường đi cô gặp vô số ánh mắt lén nhìn mình. Ban đầu Charlotte còn có thể mặc kệ, đám kiếm sĩ thấy vậy càng to gan, trực tiếp nhìn chằm chằm vào cô.

"Các ngươi muốn chết sao?"

Charlotte vừa dứt lời, từng ấy thanh niên chạy biến không còn một mảnh, cô bực bội thở hắt ra, lẩm bẩm trách móc Rengoku.

"Sao lại nóng tính thế? Đêm qua Rengoku không thoả mãn cô sao?"

Charlotte ngước đầu nhìn lên mái nhà, nơi đó có một Uzui đang nằm vắt vẻo, tay còn cầm quả táo, không biết xấu hổ nói lớn như muốn cho cả Tổng bộ nghe thấy.

"Ngươi câm miệng đi! Chuyện này một nửa hoàn toàn là do ngươi!"

"Huynh đệ uống rượu với nhau, ta đâu có ý gì khác!"

"Ta tin ngươi mới lạ!"

Uzui từ trên mái nhà nhảy xuống, cười đưa cho Charlotte một quả táo, cô giật lấy nó từ tay anh, hung hăng gặm một miếng.

"Cô đang trút giận lên quả táo đấy à? Mà sơn móng tay của cô bong ra gần hết rồi đó, hay là ghé qua chỗ ta đi, ta bảo vợ ta giúp cô sửa sang lại nó!"

Charlotte theo bản năng nâng tay mình lên, đúng là có chút nham nhở. Cô nhíu mày ghét bỏ, trước đây đều có người giúp cô lo toan những việc này nên Charlotte cũng không để ý lắm.

"Cũng được! Vậy làm phiền ngươi!"

Uzui cười tỏ vẻ không sao, dẫn Charlotte về phủ của mình. Ba người vợ của Uzui thấy Charlotte thì rất niềm nở, còn chuẩn bị cả đồ ngọt cho cô. Hinatsuru một bên tìm kiếm mấy chai sơn móng, một bên cười hỏi

"Không biết ngài Charlotte còn nhớ tôi không?"

Charlotte nghiêng đầu sang, miệng còn ngậm một khối bánh hoa đào

"Tuy rằng không biết tên ngươi là gì, nhưng ta nhớ! Trận chiến ở Phố Đèn đỏ!"

"Tôi là Hinatsuru! Anh Tengen không hay dùng những màu trầm nên chỉ có từng này, ngài cứ thoải mái!"

Charlotte nhìn lướt qua mấy chai sơn móng, quyết định chọn màu xanh dương sậm.

"Gọi là Charlotte được rồi! Ta sẽ lấy màu này!"

Hinatsuru cười, bắt đầu giúp Charlotte sửa soạn móng tay. Từ góc độ của Charlotte nhìn lại, Hinatsuru thuộc tuýp con gái điềm tĩnh dịu dàng, lại khéo léo, ngay cả trầm tính như cô cũng bị cô ấy tìm mọi chủ đề lôi kéo nói chuyện.

"Hai người có vẻ hợp nhau nhỉ!"

Uzui dựa vào khung cửa, cảm thán một câu.

"Anh Tengen, nhìn này!"

Hinatsuru cầm tay Charlotte dơ lên cho Uzui xem. Móng tay Charlotte được Hinatsuru dũa gọn lại, phần đầu hơi nhọn một chút, màu xanh biển sậm làm nổi bật làn da trắng có phần xanh xao của cô.

"Trông cũng khá hào nhoáng đó!"

"Cảm ơn!"

"Đừng khách sáo! Charlotte thích thì cứ tới tìm tôi nhé!"

Hinatsuru cười tươi như hoa, thấy Charlotte có vẻ thích đồ ngọt liền tắc cho cô một túi đủ các loại bánh đem về, mặc cho Charlotte ra sức từ chối.

Uzui bị Hinatsuru ép tiễn Charlotte ra cổng, thấy Charlotte cứ ngắm nhìn tay mình mãi, anh cười

"Mê rồi sao? Tay nghề của Hinatsuru rất tuyệt phải không! Cô ấy là người trang điểm cho ta mỗi sáng đó!"

"À thế à!?"

Uzui cười không đáp, nhìn Charlotte xách giỏ mây mất hút ở cuối con đường.