Chương 46: Ẩn Sĩ Cao Nhân

Làm xong chuyện, Diệp Thiến muốn quay về chữa trị cho Lục Trì, cho nên vội vã trở về.

Nhà họ Triệu chắc chắn muốn kết giao với một thiên sư hàng thật giá thật như thế này.

Trước khi Diệp Thiến rời đi, ba Triệu mặt dày kết bạn wechat với Diệp Thiến, ông ấy là dân kinh doanh, sau này nói không chừng còn cần Diệp Thiến chỉ điểm.

Diệp Thiến cần rất nhiều rất nhiều sức mạnh công đức, nghe vậy không từ chối, còn vô cùng nhiệt tình nói với ba Triệu: “Sau này bạn bè xung quanh gặp khó khăn, có thể nói với tôi.”

Một câu nói, khiến hình tượng của cô trong lòng mọi người lại cao thêm một bậc.

Người tốt!

Người tốt chân chính làm việc tốt không đòi đền đáp, chẳng trách còn trẻ như vậy đã có bản lĩnh thế này.

Dưới ánh hào quang của cô, Tề Phong và Tuyết Lị cảm thấy mình đã sắp xấu hổ đến mức tìm một cái lỗ chui vào.

Diệp Thiến đưa nữ quỷ rời đi, người nhà họ Triệu muốn tiễn nhưng bị Diệp Thiến từ chối khéo.

Tề Phong và Tuyết Lị phản ứng lại vội vã đuổi theo.

“Đại sư…”

Diệp Thiến ra ngoài cổng, kéo nữ quỷ sử dụng phép dịch chuyển quay về, Tề Phong và Tuyết Lị đuổi tới cổng, người đã biến mất rồi.

Nhà họ Triệu tọa lạc ở vùng ngoại ô, đường lớn trước cổng phóng mắt nhìn ra, mấy trăm mét không thấy điểm cuối.

Không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thiến, Tề Phong và Tuyết Lị rất bàng hoàng, vô cùng chắc chắn đây là một ẩn sĩ cao nhân.

*

Ẩn sĩ cao nhân Diệp Thiến dùng phép dịch chuyển được một nửa, bỗng nhiên sực tỉnh, cô không thể sử dụng linh lực quá độ, còn phải chữa trị cho anh Lục Trì nữa.

Linh lực mà cô chuyển hóa sẽ không biến mất ngay sau khi sử dụng, sau khi sử dụng quá độ, nghỉ ngơi một ngày là có thể hồi phục.

Nhưng loại bỏ sát khí, linh lực lần đầu tiên do sức mạnh công đức chuyển hóa thành là hữu dụng nhất.

Thế là dịch chuyển được nửa đoạn, cô lựa chọn đi bộ về.

Nữ quỷ lơ lững bên cạnh cô, bởi vì cô ta là sinh hồn, đương nhiên Diệp Thiến sẽ không làm gì cô ta.

Một người một quỷ nửa đêm đi trên phố.

Bỗng nhiên, Diệp Thiến nghe thấy một âm thanh rất khẽ.

Cô dừng bước, quay đầu nhìn, âm thanh gì?

Thân là Huyền Thuật Sư, phản ứng đầu tiên của cô là cho rằng đó là linh tà gì đó, nhắm mắt nghiêm túc cảm nhận một lát, xác định quanh đây không có thứ dơ bẩn như linh tà nào.

Kỳ lạ, là cô nghe nhầm sao?

Hỏi nữ quỷ bên cạnh: “Cô nghe thấy âm thanh gì không?”

Nữ quỷ cắn khăn tay hic hic hic: “Nô gia không nghe thấy, hic.”

Diệp Thiến lại lắng nghe thật kỹ, tìm một vòng xung quanh, không tìm được người hoặc vật khả nghi gì.

Cuối cùng xác định là mình ảo thính.

Khi về tới nhà, đã là 11 giờ đêm, Diệp Thiến ném nữ quỷ ở lầu một, dặn dò cô ta không được dọa người, sau đó hớn hở quay về phòng, chuẩn bị chữa trị cho Lục Trì.

Lục Trì chưa ngủ, cô vừa vào là anh biết ngay.

Diệp Thiến mở túi kim bạc ra, nhìn ra Lục Trì chưa ngủ, dịu giọng nói: “Anh Lục Trì, em lại sắp chữa trị cho anh nè.”

Nói xong, cô lấy kim bạc ra cắm vào các nơi trên người Lục Trì, truyền linh lực lên kim bạc.

Làm xong xuôi, Diệp Thiến vươn tay cởi băng gạc trên mắt Lục Trì: “Anh Lục Trì, để em nhìn thử mắt của anh.”

Mắt?

Hơi thở của Lục Trì trở nên nặng nề: “Cô có thể chữa khỏi mắt của tôi?”

Mắt của anh đã mù ngay tại hiện trường tai nạn, bởi vì bị kính vỡ đâm vào.

Tổ chức mắt về cơ bản đã bị phá hỏng.

Đương nhiên Diệp Thiến có thể chữa khỏi, bởi vì cô có thể dùng linh lực điều trị.