Diệp Thiến không chỉ cứu Triệu Cương, còn cứu đứa bé trong bụng Đinh Hiểu Nhu.
Nhà họ Triệu mang ơn cô sâu sắc, ba mẹ Triệu chỉ thiếu điều quỳ xuống dập đầu với cô.
Diệp Thiến cảm nhận được sự biết ơn chân thành của họ từ mức độ sức mạnh công đức.
Mỗi lần nhận được sức mạnh công đức, cơ thể Diệp Thiến đều ấm áp nhẹ bẫng.
Cô dịu dàng cười đỡ hai người lên: “Đây là chuyện trong phận sự của tôi.”
Diệp Thiến coi bắt quỷ trừ tà là bổn phận của mình, bởi vì cô đã quen rồi.
Nhưng ba Triệu lại không cho là thế, ông ấy biết, cho dù là thầy bà lừa đảo hay là đại sư hàng thật giá thật đều sẽ thu phí, không có kiểu “chuyện trong phận sự” gì.
Ba Triệu lấy một tấm thẻ ra, cung kính đưa cho Diệp Thiến: “Đại sư, chút tâm ý nhỏ, mong cô đừng chê bai.”
Diệp Thiến cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng ông ấy đưa sang, cười ấm áp đẩy ra: “Đã nói là không cần.”
Không phải cô không thích tiền, nếu cô chỉ bắt quỷ trừ tà đơn giản chắc chắn phải thu tiền, nếu không dựa cái gì mà sống?
Nhưng bây giờ khác, cô muốn kiếm năng lượng công đức, dựa vào công đức chuyển hóa thành linh lực.
Nếu thu tiền, đây chính là một mối giao dịch, như thế cô không nhận được sức mạnh công đức.
Ba Triệu không ngờ cô sẽ từ chối, ngay cả Tề Phong và Tuyết Lị cũng hơi bất ngờ.
Tuyết Lị không dám mở miệng, nhưng Tề Phong lại thẳng thắn bộc trực hỏi cô: “Cô không thu tiền, giúp đỡ theo nghĩa vụ thôi sao?”
Huyền Thuật Sư cũng cần ăn cơm, bọn họ giúp người bắt quỷ trừ tà xem phong thủy, toàn bộ đều thu tiền.
Không chỉ thu, còn thu rất cao, đương nhiên đối với người thật sự khó khăn, họ sẽ dựa theo tình hình tài chính của người đó mà thu tiền.
Nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện không thu.
Như vậy há không phải ai cũng có thể tới làm phiền cô, giống như thăng ơn đấu oán(*), tới lúc đó một khi cô không giúp được, họ sẽ nói xấu cô.
(*): nếu bạn giúp đỡ người khác chút đỉnh vào lúc khó khăn, người đó sẽ cảm kích bạn. Nhưng nếu bạn giúp đỡ quá nhiều, khiến họ ỷ lại, một khi dừng giúp đỡ, họ quay ngược lại thù oán bạn.
Tề Phong nhìn Diệp Thiến trắng trẻo, lại trẻ trung, cảm thấy cô tâm tư đơn thuần, lặng lẽ kéo cô qua, ghé vào tai cô nói một tràng.
Diệp Thiến nghe xong, cảm thấy đúng là như vậy, nhưng cô thực sự không thể thu tiền, thế là đổi sang một cách khác, nói với ba Triệu: “Nếu chú đã thành tâm muốn đưa tiền, thế này đi, chú quyên góp số tiền này cho trẻ em vùng núi khó khăn cần cứu trợ.”
Nghĩ một chút, bổ sung: “Dùng danh nghĩa của tôi.”
Diệp Thiến được Tề Phong khai sáng, nghĩ tới một chuyện.
Cô nhận được sức mạnh công đức, tuy người nhà họ Triệu trả tiền cho cô, nhưng nếu quyên góp số tiền này dưới danh nghĩa của cô, trông có vẻ như là trả tiền cho cô, nhưng tiền không qua tay cô, hơn nữa còn là mang đi làm chuyện tốt, như vậy không tính là giao dịch bất thường, cô và nhà họ Triệu đều có thể nhận được sức mạnh công đức.
Cô là Huyền Thuật Sư, tích lũy sức mạnh công đức có thể chuyển hóa thành linh lực.
Nhà họ Triệu là người bình thường, tích lũy công đức có thể giúp dòng họ hưng vượng.
Những người có mặt ở đây vừa nghe Diệp Thiến muốn quyên góp số tiền này, bỗng nhiên cảm thấy hình tượng của cô cao lớn hẳn.
Thế là người nhà họ Triệu được cô cứu càng cung kính, càng thành khẩn với Diệp Thiến.
Đây là một đại sư thực thụ.
Xem nhẹ tiền tài.
Tề Phong bỗng nhiên cảm thấy có hơi ngượng.
Lần trước Chu Lệ quên trả thù lao cho Diệp Thiến, nghe Diệp Thiến nói như vậy, tích cực hưởng ứng cô: “Đại sư, lần trước cô cứu anh trai tôi, nhà tôi vẫn chưa trả thù lao cho cô, hôm nay tôi về sẽ nói với anh tôi, bảo anh tôi lấy danh nghĩa của cô quyên tiền cho vùng núi.”