Diệp Thiến “chậc” một tiếng: “Không phải tôi đếm tới ba rồi sao? Huyền Thuật Sư không nói dối.”
Lệ quỷ trừng to mắt tranh luận: “Đấy là đếm tới ba à? Một và hai đâu?”
Diệp Thiến nghiêm gương mặt xinh đẹp lại, đứng đắn nói: “Tôi không nói đếm tới một và hai.”
Lệ quỷ trưng ra biểu cảm “cô giỏi, tôi đây không dám trêu chọc cô, cô nói gì cũng đúng” nhìn Diệp Thiến, sau đó phát tiết nói: “Vậy cô muốn như thế nào?”
Thân là lệ quỷ cấp sáu, oán khí và tà khí trên người ả rất nặng, nhưng Diệp Thiến không cảm nhận được quá nhiều cảm xúc tiêu cực của ả.
Điều này không hợp với lẽ thường.
Diệp Thiến cau mày, ngón tay chỉ vào mi tâm ả, lệ quỷ tưởng cô muốn trừ khử ả, sợ tới không dám nhúc nhích: “Tôi tôi tôi…nói nói nói cho cô biết, gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ…quỷ là là là…phạm pháp.”
Diệp Thiến: “…”
Cũng nhát gan quá thể.
Khi ngón tay chạm tới hồn thể của ả, lệ quỷ cả kinh, trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Thiến, cô thế mà lại có thể chạm được linh hồn của ả?
Cái này, phi lý quá!
Cảm giác của Diệp Thiến không sai, trên linh hồn bản thể của ả không có một tia oán khí và tà khí nào, tà khí và oán khí vờn quanh trên người ả là do ngoại lực dồn vào, thậm chí có khả năng, tu vi cấp sáu của ả là bị ai đó cưỡng ép rót vào.
Cho nên mới đánh đấm gà như vậy.
“Bên cạnh ngươi còn có oán linh khác, đúng không?” Diệp Thiến hỏi thẳng.
Ngay lập tức, trong mắt nữ quỷ hiện lên nỗi sợ hãi, ngay sau đó, hai mắt nữ quỷ chợt trừng to lên, Diệp Thiến phản ứng rất nhanh, bỗng nhiên xoay người, tay trái vẽ bùa, đẩy phù ấn về phía đối diện.
Phù ấn màu vàng được vẽ ra bằng linh lực lập tức bùng cháy trong không trung.
Nữ quỷ sợ đến rã người, nhũn chân ngồi xổm xuống đất, Diệp Thiến lạnh lẽo nhìn cửa sổ đối diện, cửa sổ đóng rất chặt.
Xem ra cao thủ là con quỷ khác.
Nhìn thấy cảnh này, Tề Phong kéo Tuyết Lị chạy tới trước mặt Diệp Thiến: “Đại sư, chuyện gì vậy?”
Đây đã không còn là vấn đề mà một tay gà mờ cấp ba như anh ta có thể giải quyết.
Còn Tuyết Lị, vùi đầu trốn phía sau Tề Phong.
Em họ đã tỉnh dậy, Chu Lệ cũng kéo cô ấy chạy tới trước mặt Diệp Thiến.
Chu Lệ có thể nhìn thấy nữ quỷ, thấy nữ quỷ tuy mặt mày đáng sợ nhưng lại quỳ bên chân Diệp Thiến một cách thảm thương, ả cắn khăn tay, mắt long lanh nhìn Diệp Thiến, Chu Lệ bỗng nhiên có cảm giác rất vi diệu.
“Đại sư, đây chính là nữ quỷ hại anh họ tôi không bình thường sao?” Em họ của Chu Lệ là Triệu Tư Tư không nhìn thấy nữ quỷ, thấy Chu Lệ chỉ vào một chỗ trống không nói chuyện, sợ đến mức trợn mắt, ngất xỉu lần nữa.
Diệp Thiến đưa mắt nhìn về cửa sổ ở đối diện, lạnh giọng nói: “Không phải.”
Trong lúc cô nói chuyện, một tiếng rít dài truyền tới, nữ quỷ vốn quỳ rạp dưới đất một cách đáng thương bất chợt kỳ dị, mái tóc dài bay phần phật, toàn khí bùng phát oán khí, hai mắt đỏ ngầu, đứng bật dậy, chuẩn bị tấn công Diệp Thiến.
“Bốp” một tiếng, Diệp Thiến dán một lá bùa giấy lên trán nữ quỷ, nữ quỷ ngay lập tức quỳ xuống đất, khôi phục nguyên trạng, tiếp tục thảm thương cắn khăn tay.
Hu hu hu, ả không phải cố ý.
Tề Phong và Tuyết Lị giật giật khóe miệng nhìn nữ quỷ và Diệp Thiến.
Làm quỷ quá tùy ý, đại sư bắt quỷ này cũng tùy ý.
“Đi đỡ anh họ của cô dậy.” Diệp Thiến nói với Chu Lệ.
Tề Phong nhìn Chu Lệ đỡ Triệu Tư Tư ngất xỉu, chủ động giúp đỡ: “Để tôi.”
Anh ta đi tới đỡ Triệu Tư Tư nằm bò trên đất dậy.
Tuyết Lị mất đi vật chắn, lập tức bại lộ, có cảm giác như khỏa thân giữa ban ngày, bắt gặp ánh mắt của Diệp Thiến nhìn sang, cô ta lập tức trợn tròn mắt: “Nhìn…nhìn cái gì mà nhìn?”