Tiểu Lục Thành bỗng nhiên sợ hãi ôm mặt: “Anh ơi, có phải chị dâu ra ngoài gặp tình nhân không?”
Tiểu Lục Thành vẫn chưa biết tình nhân là gì, hôm qua khi má Trương xem phim, nó liếc nhìn mấy cái, liền nghe thấy từ này.
Nói là nữ chính ngày nào cũng không về nhà, chạy ra ngoài, sau đó liền có người nói nữ chính đi gặp tình nhân.
Ngón tay đặt trên đầu gối của Lục Trì khẽ động một cái.
Má Trương bị lời nói ngây ngô của Lục Thành dọa sợ, ảo não vì mình là người khởi xướng, bà ta vội vàng nghĩ cách vớt vát: “Sao có thể chứ, cô chủ không phải loại người đó, cô ấy thích cậu chủ như thế.”
Ở trong mắt má Trương, Diệp Thiến chăm sóc Lục Trì hết lòng hết dạ, chính là thích Lục Trì.
Uầy, nếu không phải là thích thì đâu thể làm tới mức độ này chứ?
Dù sao bây giờ Lục Trì là một phế nhân hàng thật giá thật, bại liệt, là sự thật chứ không phải sỉ nhục.
*
Diệp Thiến “ra ngoài gặp tình nhân” đã tới địa chỉ mà Chu Lệ nói, nơi này là khu ngoại ô.
Nhưng diện tích nhà cửa rất rộng.
Diệp Thiến đứng ở cổng, trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Lệ.
Chu Lệ nhận được điện thoại, nhanh chóng đi ra đón Diệp Thiến.
Hai người cùng nhau tới sân trước.
Tuyết Lị và Tề Phong vẫn luôn đợi ở đây, đã sớm đợi đến mất kiên nhẫn rồi.
Nhìn thấy Diệp Thiến đi vào cùng Chu Lệ, Tuyết Lị lập tức trừng to mắt, khó tin vươn tay chỉ vào Diệp Thiến, chất vấn Chu Lệ: “Đại sư mà cô nói, chẳng lẽ là cô ta?”
Tề Phong và em họ của Chu Lệ cũng ngơ ngác nhìn Diệp Thiến.
Diệp Thiến đưa mắt nhìn Chu Lệ: “Sao vậy?”
Chu Lệ ngại ngùng nói: “Anh họ tôi giống như là trúng tà, nhà anh họ tìm rất nhiều đại sư tới xem, hôm nay tính cả cô, đã là tốp thứ tư rồi.”
Bởi vì người được mời tới trước đó đều bó tay, cho nên cô của Chu Lệ không ngại mời thêm mấy tốp người nữa tới xem sao, xem ai có thể trị khỏi cho anh họ.
“Này, tôi nói chuyện với cô đấy.” Tuyết Lị bất mãn vì bị lơ, giận dữ đi tới trước mặt hai người, chỉ tay vào mặt Diệp Thiến: “Này, cô chính là Diệp đại sư mà cô ấy nói?”
Diệp Thiến nhíu mày nhìn Tuyết Lị: “Dùng tay chỉ vào mặt người khác nói chuyện là hành vi rất bất lịch sự, tôi đề nghị cô thu tay về.”
Nếu không cô sẽ đánh người.
Tuyết Lị rụt tay lại cái vèo: “Cô không phủ nhận, vậy tức là thừa nhận rồi.”
Thừa nhận cái gì?
Diệp Thiến không muốn nói nhảm với Tuyết Lị, trực tiếp hỏi Chu Lệ: “Anh họ mà cô nói sống ở đây sao? Dẫn tôi tới xem thử.”
“Được.”
Chu Lệ chuẩn bị dẫn người đi xem, bị em họ kéo sang một bên, nhỏ tiếng hỏi: “Chị họ, chị thật sự chắc chắn cô gái này có thể bắt quỷ sao? Hay là chúng ta bảo cô ấy về trước đi.”
Hai người mời tới lần này, nghe nói thật sự có năng lực.
Nghe chị họ nói có một đại sư rất lợi hại, mẹ cô ấy không chút do dự bảo Chu Lệ cũng mời tới, không ngờ lại là một cô gái trẻ như vậy.
Tuy Tuyết Lị và Tề Phong cũng còn trẻ, nhưng nghe nói hai người là người của hội Huyền Học, hình như lai lịch không đơn giản.
Không khéo lại đắc tội người ta.
Em họ của Chu Lệ nói chuyện không nhỏ, người có mặt ở đây đều nghe thấy.
Tuyết Lị trực tiếp ngang ngạnh nói với Diệp Thiến: “Này, cảnh cáo cô, tốt nhất mau chóng rời đi, nếu không đợi lát nữa bị ác linh đả thương, chúng tôi không bảo vệ được cô đâu, lừa đảo cũng phải xem tình hình.”
“Tuyết Lị.” Tề Phong cảm thấy Tuyết Lị nói quá thẳng thắn, đối với một đại mỹ nữ xinh đẹp như thế này, sao có thể nói lời quá đáng như vậy chứ.
Cho dù là lừa đảo, cũng không thể trực tiếp vạch trần.