Chương 30: Đưa Tới Địa Phủ

Nỗi đau đớn khi bị cưỡng ép kéo ra không khác gì bị lột da rút gân, Ngãi Mễ lập tức kêu la đầy đau đớn, ôm đầu điên cuồng giãy giụa, đập vào phù ấn bao vây giam lỏng cô ta.

Chu Chấn bàng hoàng nhìn cảnh này, mất cả buổi mới phản ứng lại, vội vã hét lên: “Đợi một chút.”

Diệp Thiến nhìn anh ta, ánh mắt mang theo nghi hoặc, Ngãi Mễ vẫn đang vùng vẫy, nhưng khí tức đã yếu đi rất nhiều.

Chu Chấn run rẩy đi tới: “Tôi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”

Chu Chấn bởi vì ngày đêm ở bên Ngãi Mễ, khi Ngãi Mễ cho Diệp Thiến nhìn thấy quá khứ của cô ta, Chu Chấn cũng nhìn thấy.

Diệp Thiến rút tay về, gật đầu: “Anh nói đi.”

Diệp Thiến không phải thật sự lạnh lùng, cô đồng cảm với cảnh ngộ của cô ta khi còn sống, nhưng mọi việc làm của cô ta sau khi chết, nên chịu trừng phạt vẫn phải chịu trừng phạt.

Nếu Chu Chấn có thể hóa giải oán khí của cô ta, chủ động rời khỏi thân xác của người khác, cô cũng đỡ phải cưỡng chế kéo ra.

Lúc này, Ngãi mễ đã hiện ra nguyên hình, Chu Chấn nhìn cô ta bằng ánh mắt phức tạp.

Ánh mắt đó phức tạp đến độ khiến người ta không nhìn thấu, nhưng Ngãi Mễ lại có thể cảm nhận được.

Anh ta biết cô ta không phải người, dung mạo thật sự còn xấu xí như vậy, nhưng không hề chán ghét.

Thậm chí còn có một chút thương xót.

Nhìn vào ánh mắt này của anh ta, Ngãi Mễ sợ hãi ôm mặt la lên: “Đừng nhìn em, đừng nhìn em.”

“Ngãi Mễ…” Chu Chấn nắm tay cô ta, ép cô ta bỏ tay xuống.

Ánh mắt Chu Chấn nhìn cô ta không còn nỗi sợ hãi như lúc ban đầu nữa.

Anh ta mở miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói một câu: “Đừng làm hại người khác nữa.”

Ngãi Mễ tưởng rằng anh ta muốn nói lời thâm tình gì đó, nghe thấy câu nói này của anh ta, nhất thời cảm thấy đáy lòng nguội lạnh, bàn tay che mặt dần buông xuống, tựa như muốn chất vấn anh ta, nhưng lại nghe anh ta khẽ khàng nói thêm một câu: “Cũng đừng làm hại bản thân nữa.”

Rất khẽ, khẽ đến mức khiến người ta gần như không nghe thấy.

Nhưng Ngãi Mễ nghe thấy.

Cô ta mông lung nhìn Chu Chấn, Chu Chấn tuấn tú, có tiền lại ưu tú, nếu không lúc đầu cô ta cũng sẽ không ngay lập tức nhìn trúng anh ta.

Một người đàn ông mà lúc còn sống cô ta không dám mơ tưởng tới, lúc này ánh mắt nhìn cô ta lại lộ ra đau xót.

Anh ta đã nhìn thấy dung mạo thật sự của cô ta rồi.

“Tại, tại sao…?” Ngãi Mễ kinh ngạc hỏi.

Chu Chấn không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ nói: “Mẹ của em, rất yêu em.”

Cô ta không phải không có ai yêu.

Nhìn thấy trong ký ức của cô ta, khi cô ta tận tay gϊếŧ mẹ của mình, mẹ của cô ta không hề oán hận cô ta.

Một câu nói, khơi gợi lên vô số hồi ức của Ngãi Mễ, những ký ức bị cô ta cố tình lãng quên, cô ta thều thào gọi một tiếng: “Mẹ…”

Bỗng nhiên đau khổ ôm mặt bật khóc tức tưởi.

Sau đó, bên trên cơ thể của Ngãi Mễ xuất hiện một hồn phách bán trong suốt.

Linh hồn rời khỏi thể xác, thân thể của Ngãi Mễ lập tức ngã xuống sàn.

“Ngãi Mễ.” Chu Chấn vô thức ôm lấy thân thể của cô ta.

Ngãi Mễ nhìn Chu Chấn ôm lấy thân thể mà cô ta cướp đoạt bật khóc, vành mắt bỗng nhiên rất cay, cô ta bay tới trước mặt Diệp Thiến, thành khẩn nói: “Đại sư, cô có thể giúp tôi hoàn thành một tâm nguyện không?”

“Tội trạng của cô, sau khi chết nên xuống mười tám tầng địa ngục, nếu là cầu xin tôi đừng đưa cô vào địa phủ thì khỏi.” Ngữ khí của Diệp Thiến cực kỳ lạnh nhạt.

“Không phải.” Ngãi Mễ lắc đầu: “Tôi đã dùng phép mê hoặc lên người Chu Chấn, sau khi tôi tới địa phủ, anh ấy nhất định sẽ bị ảnh hưởng, xin đại sư giúp tôi giải phép mê hoặc cho anh ấy.”

Cô ta đã bị Diệp Thiến đánh trọng thương, không còn khả năng giải phép nữa.