Diệp Thiến thấy cô ta chất vấn Chu Chấn, bước từng bước về phía cô ta: “Anh ta vốn không yêu cô, là cô khống chế tâm thần của anh ta, khiến anh ta không thể rời xa cô, tạo thành giả tượng yêu cô, cũng là cô dùng phép triệu hoán gọi anh ta ra khỏi phòng, cô nên biết, anh ta vốn không có chút tình cảm nào với cô.”
“Không chỉ như vậy, cô còn làm hại tới người thân của anh ta, làm hại tới thân thể của anh ta, cô chỉ tham luyến cảm giác được người ta mê luyến, cô không hề yêu anh ta, hà tất phải chất vấn tình yêu anh ta dành cho cô.”
Nói xong, Diệp Thiến giơ tay đặt lên đầu cô ta: “Cô tự mình ra, hay là đợi tôi cưỡng chế lôi linh hồn của cô ra.”
Khoảnh khắc bàn tay phủ lên, Diệp Thiến bị ép buộc nhìn thấy những gì quỷ phong lưu trải qua khi còn sống.
Cô ta là người dị dạng, sinh ra đã như vậy rồi, từ nhỏ tới lớn không có một người bạn nào, chỉ có mẹ cô ta, mẹ yêu cô ta như mạng.
Sau khi lớn lên, cô ta lại hận mẹ của mình, bởi vì mẹ đã mang cô ta tới thế giới này, cô ta không dám bước ra đường, bởi vì mỗi người đi đường nhìn thấy cô ta, phản ứng đầu tiên đều là sợ hãi lùi lại.
Rõ ràng là người sống nhưng gương mặt lại giống như ma quỷ, vì vậy tất cả những người nhìn thấy cô ta đều có phản ứng dữ dội.
Tới tuổi thanh xuân, cô ta thông qua mạng, yêu một người con trai, cô ta vẫn luôn nói với người đó, rằng cô ta rất xấu, người đó nói với cô ta, đừng sợ, cho dù em có như thế nào, anh đều yêu em.
Sau ba năm yêu đương, dưới sự cổ vũ của người con trai, cuối cùng cô ta cũng lấy hết dũng khí, chấp nhận gặp mặt.
Kết quả ngày gặp mặt, người con trai sợ hãi quá độ, lập tức yêu cầu chia tay, hơn nữa còn kéo khăn mặt của cô ta xuống ngay trong sảnh ăn, lớn tiếng chửi rủa cô ta.
Ngãi Mễ chịu đả kích quá lớn, đau lòng buồn bã, trở nên méo mó, cầm dao gϊếŧ mẹ ruột mình, sau đó gϊếŧ cả người con trai kia, cuối cùng tự sát ở nhà.
Bởi vì trước khi chết oán khí quá nặng, linh hồn không thể rời đi, vẫn luôn ở lại dương gian, dựa vào việc hấp thụ oán khí nhân gian tăng tu vi.
Cuối cùng, cô ta nhìn trúng một thân xác, cũng chính là Ngãi Mễ bây giờ, cưỡng chế xâm nhập vào cơ thể của cô ấy, áp chế linh hồn của cô ấy, chiếm giữ thân xác của cô ấy, hưởng thụ cảm giác được người khác nâng niu.
“Cô cho rằng, sau khi nhìn thấy cảnh ngộ của cô, tôi sẽ đồng cảm với cô, cảm thấy mọi chuyện cô làm đều là hợp lý sao?”
Giọng nói của Diệp Thiến vẫn rất lạnh nhạt.
Cô là Huyền Thuật Sư, đã gặp qua quá nhiều nguyên nhân mà ác quỷ oán quỷ không muốn rời khỏi dương gian.
Có thể nói, phàm là quỷ có oán khí, không có mấy kẻ được đối đãi công bằng.
Có thể nói đây là bất hạnh của họ, nhưng không thể là lý do để họ làm điều ác.
Cô ta ấm ức, còn Chu Lệ thì sao?
Ngãi Mễ thật sự bị cô ta cưỡng chế đoạt xá thì sao?
Thậm chí, Chu Chấn và mẹ Chu – những người bị cô ta cưỡng chế đeo bám, họ mất khống chế làm ra chuyện tổn hại tới người thân của mình, cô ta có từng hỏi qua họ, họ nguyện ý làm như thế sao?
Ngãi Mễ nhìn Diệp Thiến, bắt gặp sự lạnh lẽo trong mắt cô, cười lạnh nói: “Người như cô, vĩnh viễn cũng không thể hiểu được cảm nhận của tôi, các người chỉ biết cao cao tại thượng tuyên phán đúng sai của người khác.”
“Xem ra, cô không định tự mình đi ra.”
Diệp Thiến không chút lưu tình, ngón tay đặt lên đầu cô ta móc mạnh một cái, một hồn phách mang theo khí đen bị cưỡng ép kéo ra.