Khi Diệp Thiến tới dưới lầu nhà Chu Lệ, nhìn thấy cô ấy ngồi xổm dưới đất, cúi đầu khóc.
Diệp Thiến đi tới, vỗ vai cô ấy.
Chu Lệ giật nảy mình, khi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Diệp Thiến, lộ ra đôi mắt sưng đỏ, cùng với dấu bàn tay trên mặt.
Diệp Thiến ngẩn người, vô thức đưa khăn giấy sang: “Sao cô khóc?”
Chu Lệ vội vàng đứng dậy, nhìn thấy Diệp Thiến, có hơi ngại: “Để đại sư chê cười rồi.”
Cái này có gì mà chê cười, Diệp Thiến nghiêm chỉnh lắc đầu: “Khóc cũng không phải chuyện mất mặt, chỉ là phát tiết cảm xúc mà thôi, nói với tôi đi, tình hình cụ thể là gì.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Chu Lệ kể lại chuyện vừa mới xảy ra trong nhà cho Diệp Thiến biết.
“Đại sư, tôi thật sự không phải cố ý ghét Ngãi Mễ, là chị ta lần nào cũng ở sau lưng anh tôi và mẹ tôi bắt nạt tôi, lần trước cũng là chị ta lừa tôi, nói mẹ tôi bị tai nạn giao thông, tôi mới nửa đêm gấp gáp từ trường bắt xe tới, sau đó liền xảy ra chuyện như cô nhìn thấy, nhưng tôi nói với mẹ tôi, mẹ tôi và anh tôi đều không tin lời tôi nói, họ còn nói tôi bởi vì mập, trở nên không xinh đẹp, cho nên đố kỵ với chị dâu xinh đẹp.”
Sao Chu Lệ có thể đố kỵ chứ, nếu thật sự nói đến vẻ ngoài, Ngãi Mã vốn không đẹp bằng lúc cô ấy còn gầy.
Nếu, nếu cô ta thật sự là ác linh, cho dù thế nào Chu Lệ cũng sẽ không để anh trai cưới cô ta, cho dù anh trai tức giận mấy, cô ấy cũng sẽ ngăn cản.
Diệp Thiến nghe xong, hỏi cô ấy: “Bạn gái của anh trai cô, có phải đã sống ở nhà cô rất lâu rồi không, có phải sau khi cô ta và anh trai cô quen nhau, cô mới bắt đầu mập lên không?”
Hôm đó tối quá, Diệp Thiến không phát hiện, trên người Chu Lệ đã bị nguyền rủa, dưới tóc mái của cô ấy có một phù văn đặc biệt, người khác không nhìn thấy nhưng lại không qua mắt được thiên sư Diệp Thiến.
Chu Lệ rất thông minh, lập tức đoán ra được đại khái, nhất thời vô cùng kích động: “Đại sư, ý của cô là?”
“Ừm.” Diệp Thiến gật đầu: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, sở dĩ cô trở nên mập như thế là bị ác linh nguyền rủa, còn ác linh có phải bạn gái của anh trai cô hay không, đợi tôi gặp mới có thể xác nhận.”
Vừa nghe nguyên nhân mình mập lên là bị nguyền rủa, Chu Lệ vừa mừng rỡ vừa khó chịu.
Mừng rỡ là Diệp Thiến có thể nhìn thấu cô ấy bị nguyền rủa, có lẽ có thể giải giúp cô ấy, như vậy cô ấy không cần mang cơ thể mập mạp mãi.
Có cô gái nào không yêu thích cái đẹp chứ.
Khó chịu là tại sao bạn gái của anh trai lại đối xử với cô ấy như vậy?
Thực ra mới đầu Chu Lệ không ghét Ngãi Mễ, bởi vì cuối cùng anh trai cũng yêu đương rồi, còn cảm thấy vui mừng cho anh trai, rất nhiệt tình với Ngãi Mễ.
“Đại sư, vậy tôi phải làm thế nào?”
Nhìn biểu cảm sẵn sàng của Chu Lệ, Diệp Thiến bật cười: “Cô không cần phải làm gì, bắt quỷ là nhiệm vụ bổn phận của tôi, cô chỉ cần dẫn tôi tới nhà cô là được, còn lại giao cho tôi.”
Vốn dĩ Chu Lệ rất cẩn thận nghiêm túc, bắt gặp nụ cười của Diệp Thiến, gương mặt trắng trẻo bỗng nhiên đỏ ửng lên.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Diệp Thiến cười, cười lên thật xinh đẹp.
“Phải rồi, sửa cách xưng hô một chút, nhớ tới nhà cô đừng gọi tôi là đại sư, gọi tôi là Diệp Thiến là được.” Diệp Thiến nhắc nhở.
Chu Lệ biết đây là để đề phòng bị hoài nghi trước khi chưa xác nhận được ác linh là ai: “Được, đại sư, cô yên tâm.”
Diệp Thiến: “…”
Hai người rất nhanh đã vào nhà Chu Lệ.
Lúc này, Ngãi Mễ và Chu Chấn ở trong phòng trên tầng hai.
Ngãi Mễ quấn mình trong chăn, rèm cửa sổ cũng được kéo chặt, dạo này đột nhiên linh khí tăng vọt, ra ngoài với Chu Chấn một chuyến, toàn thân cô ta đều không thoải mái.