“Câm miệng.”
Nghe thấy tiếng của ác quỷ, ánh mắt Diệp Thiến lạnh băng: “Mày còn muốn tao thả mày ra, nằm mơ.”
Nói xong, Diệp Thiến ném con sắc quỷ lùn trong tay lên không trung, sắc quỷ và ác quỷ hình cầu bay lên lơ lửng.
Diệp Thiến đối mặt với chúng, hai tay chắp lại, niệm khẩu quyết, theo khẩu quyết của cô, ánh sáng vàng trong tay bắn ra tứ hướng, đối với quỷ và oán linh mà nói, nó có sức sát thương và áp bức cực kỳ lớn.
Ác quỷ cấp bốn khá có kiến thức, nghe thấy khẩu quyết của Diệp Thiến, sợ đến tái mặt: “Diệt…Diệt Quỷ quyết, cô ta muốn đánh tan hồn phách của chúng ta.”
Mới đầu, khi sắc quỷ bị Diệp Thiến bắt lại, không hề sợ hãi chút nào, nghĩ rằng anh trai nó là ác quỷ cấp bốn, chắc chắn có thể xử lý người này.
Nghe thấy lời anh trai nói, sắc quỷ sợ đến nhũn chân, run rẩy hét: “Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng.”
Ác quỷ hãi hùng, vội vàng nói: “Huyền Thuật Sư tu chính đạo, vạn quỷ đều có thể được siêu độ, cô không thể đánh tan hồn phách của chúng tôi.”
Ác quỷ nói xong, Diệp Thiến cũng niệm xong khẩu quyết, mở đôi mắt xinh đẹp ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai con quỷ: “Diệp Thiến ta đời này, duy chỉ có sắc quỷ tuyệt đối không siêu độ.”
Thứ được gọi là “sắc quỷ”, không chỉ là háo sắc tư tưởng đơn thuần, mà là sắc linh lộng hành làm nhục phái nữ hoặc nữ quỷ.
Gặp phải loại sắc quỷ này, Diệp Thiến không chỉ không siêu độ, còn sẽ đánh chúng hồn phi phách tán, từ đây tiêu tan vào trời đất.
Thiên Đạo có luân hồi, ác có ác báo, thiện có thiện báo, Diệp Thiến thân là Huyền Thuật Sư, tu chính đạo, nên cố gắng siêu độ vong linh, nhưng cô có giới hạn và nguyên tắc của mình.
Sẽ không vì tăng thiện duyên mà tốt bụng một cách ngu ngốc.
Nếu là Huyền Thuật Sư khác, có thể sẽ loại bỏ lệ khí trên người ác quỷ và sắc quỷ, cuối cùng siêu độ chúng.
Sắc quỷ nghe vậy, biết Diệp Thiến sẽ không tha cho nó, sắc mặt bỗng nhiên xanh lè, bắt đầu điên cuồng vùng vẫy, mặt mày căm hận, muốn xông tới cá chết lưới rách với Diệp Thiến, hung ác gào rống: “Thả tao ra, thả tao ra!”
Ác quỷ cấp bốn khá có kiến thức, biết Diệp Thiến có thể hàng phục nó bằng một chiêu, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản, vội vàng mở miệng xin tha.
“Đại sư tha mạng, tôi không phải sắc quỷ, em trai tôi mới là sắc quỷ, cô muốn diệt thì diệt nó, tha cho tôi một con đường sống.”
Tựa như tình nghĩa anh em trước đây là một câu chuyện cười.
Diệp Thiến bỏ ngoài tai, ở trong mắt cô, đồng phạm và nguyên phạm tội trạng như nhau, bất luận sắc quỷ và ác quỷ nói gì, cô đều không dao động.
“Diệt.”
Sau giọng nói lạnh căm, sắc quỷ và ác quỷ đều không kịp giãy giụa, hồn thể tan vỡ thành vô số mảnh, tiêu tan vào trong trời đất.
Làm xong những việc này, Diệp Thiến mới quay người nhìn sang Chu Lệ.
Chu Lệ quan sát cả quá trình Diệp Thiến thu phục hai con quỷ, cảm giác may mắn và cảm kích sau khi thoát kiếp ngập tràn trong lòng.
Diệp Thiến vừa quay người qua, cô gái trước mặt đã quỳ rụp trước mặt cô, nghẹn ngào nói: “Đại sư, cảm ơn cô đã cứu mạng tôi.”
Diệp Thiến từng là chưởng môn của một phái Huyền Môn, thường có người gọi cô là đại sư, cô cũng đã quen với cách gọi này rồi.
Thấy ấn đường của cô gái trước mắt đen sậm, quỷ khí vờn quanh, cơ thể suy nhược, lập tức nhíu mày.
Theo lý mà nói, cô đã đánh sắc quỷ và ác quỷ mà cô ấy từng tiếp xúc hồn phi phách tán, trên người cô ấy sẽ không còn quỷ khí vờn quanh nữa.
Nhưng hiện tại, quỷ khí trên người cô ấy vẫn không hề biến mất.
Cách lý giải duy nhất chính là trước đó cô ấy còn từng tiếp xúc với bọn quỷ khác.