Chu Lệ khϊếp đảm muốn bò dậy bỏ chạy, nhưng cho dù thế nào đều không thể lùi lại được, quỷ lùn lập tức bổ nhào lên người cô ấy.
Khoảnh khắc đó, giống như thực thể.
Chu Lệ tựa như thật sự bị ai đó đè xuống, ở chốn đồng không mông quạnh, bị một con quỷ nam đè, Chu Lệ đã dự đoán được kết quả của mình, gần như tuyệt vọng cầu xin: “Cầu xin anh, đừng mà…”
Khó khăn lắm mới gặp được một người phụ nữ, quỷ lùn sao có thể sẽ từ bỏ miếng thịt dâng tới miệng, Chu Lệ càng kêu, cái miệng với hàm răng vàng khè hôn lên mặt Chu Lệ.
Chu Lệ đau đớn khóc la, nước mắt lăn dài xuống, hai tay ôm chặt lấy mình, không hiểu tại sao phải để cô ấy gặp phải loại chuyện này.
Nhưng cô ấy ngay cả tiếng khóc cũng không cất lên được, tiếng nói tới bên miệng bị phong ấn lại.
Giờ khắc này, thứ Chu Lệ sợ hãi không phải là quỷ, mà là sự cưỡng bức của một người khác giới, tiếng cười ghê tởm của quỷ lùn khiến cô ấy sợ hãi, cô ấy tuyệt vọng nghiêng đầu, sau cùng nhắm nghiền mắt lại, chuẩn bị cắn lưỡi tự vẫn.
Khi Diệp Thiến đuổi tới, nhìn thấy khung cảnh như thế này, lập tức nổi giận: “Sắc quỷ từ đâu tới, to gan thật đấy.”
Một tiếng quát cất lên, Diệp Thiến khép ngón trỏ và ngón giữa lại, trong miệng niệm chú ngữ, rạch ngang không trung, ánh sáng vàng từ ngón tay cô bắn ra, dùng tốc độ cực nhanh bay về hướng quỷ lùn.
Quỷ lùn nằm bò trên người Chu Lệ lập tức bị bất động, sau đó nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một hình cầu vô thực thể.
Diệp Thiến lạnh lùng quát lên một tiếng: “Thu.”
Quả cầu mau chóng rơi vào trong tay Diệp Thiến, quỷ cao bên cạnh ỷ vào tu vi cao, cũng không bỏ chạy, khinh khỉnh quát Diệp Thiến: “Con đàn bà không sợ chết, còn không mau thả em trai tao ra, nếu không tao khiến mày không thể thoát ra khỏi ngọn núi này.”
Quỷ cao thuộc ác quỷ cấp 4, Huyền Thuật Sư tu vi bình thường khó mà hàng phục hắn, hắn thấy Diệp Thiến không có món pháp khí nào, tưởng rằng Diệp Thiến chỉ là Huyền Thuật Sư cấp thấp, thái độ vô cùng ngang tàng.
Diệp Thiến cũng lười quan tâm đến hắn, khi hắn thao thao bất tuyệt, cô dùng hai tay kết ấn, giăng thiên la địa võng, môi đỏ phun ra một chữ: “Thu.”
Ngay tức khắc, ác quỷ cấp bốn cảm nhận được một luồng áp lực to lớn từ bên trên ập xuống.
Ngửa đầu nhìn, tấm lưới mỏng mang theo ánh sáng vàng từ không trung hạ xuống, hắn còn chưa kịp chống cự đã bị tấm lưới xoắn thành một cục.
Ác quỷ la lên một tiếng thảm thiết, bị “thiên la địa võng” trói chặt cứng.
Mặc kệ hắn kêu la, Diệp Thiến đều làm lơ hắn, sải bước đi về hướng Chu Lệ.
Chu Lệ vừa gặp phải cảnh như thế, vẫn còn đang khϊếp sợ, Diệp Thiến nhíu mày, cởϊ áσ ra khoác lên người cô ấy, chìa tay về phía cô ấy: “Cô không sao chứ?”
Chu Lệ ngơ ngác nhìn Diệp Thiến, Diệp Thiến quá đỗi xinh đẹp, nếu không phải đã chứng kiến quá trình cô thu phục hai con quỷ nam, cô ấy sẽ cho rằng Diệp Thiến là tinh linh trong núi.
“Cảm, cảm ơn…” Chu Lệ run rẩy nắm lấy tay của Diệp Thiến, mượn lực của cô đứng dậy.
Chu Lệ từ nhỏ đã tin những thứ này, bởi vì lúc nhỏ cô ấy từng thấy nhiều thứ mà người lớn không nhìn thấy.
Diệp Thiến tới kịp thời, sắc quỷ vẫn chưa gây tổn hại nặng nề cho Chu Lệ, nhìn thấy Diệp Thiến, Chu Lệ rơi nước mắt lã chã, vừa nãy cô ấy thật sự khϊếp sợ, tưởng mình sẽ thất thân vào tay con quỷ nam ghê tởm đó.
Diệp Thiến biết cô ấy sợ dữ lắm, cô dịu dàng trấn an cô ấy: “Đừng sợ, đã không sao rồi.”
Cô vừa dứt lời, ác quỷ cấp bốn bị lưới mỏng trói lại ở trên đất quát tháo: “Này, cô mau thả tôi ra.”
Ác quỷ từng gặp không ít Huyền Thuật Sư, nhưng những người đó hầu như đều là tay mơ, hắn chưa từng bị đánh bại trong một chiêu, lúc này vừa hoảng sợ vừa thấp thỏm, đồng thời trong lòng vô cùng chấn động.
Từ khi nào, Huyền Học có Huyền Thuật Sư lợi hại như vậy? Thế mà có thể chế phục hắn bằng một chiêu.