Chương 12: Ngẩng Đầu Ba Thước Có Thần Linh

Quản gia Lục càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy, nghe nói thiên kim nhà họ Diệp trước giờ ngốc nghếch hiền như gỗ, nhưng người trước mắt này nào có chút hiền lành nào? Không phải đã dính phải thứ không sạch sẽ gì rồi đấy chứ?

Diệp Thiến cười mà không nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận, lúc đi ngang qua bà ta, giơ tay vỗ lên vai bà ta: “Quản gia Lục, ngẩng đầu ba thước có thần linh, người đang làm, trời đang nhìn, chớ làm chuyện trái với lòng.”

Không biết quản gia Lục nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Diệp Thiến sẽ không để bà ta dễ dàng rời đi, càng không thể cho bà ta cơ hội nói ra, không cần nghĩ cũng biết, bà ta dám đối xử với Lục Trì như vậy là được người ta chỉ thị.

Bây giờ Lục Trì vẫn chưa khỏi, Diệp Thiến sẽ không cho người khác cơ hội làm hại tới anh.

Sau khi Diệp Thiến đi, quản gia Lục thử gọi điện thoại cho Lục Minh Phong, kết quả bà ta vừa hé miệng, muốn nói tình hình thực tế về Diệp Thiến, miệng giống như bị thứ gì đó bịt lại, không nói ra được chữ nào.

Không nói ra được tình hình chân thực, nhưng lại tự chủ bịa ra chuyện bà ta không muốn nói.

“Nhị gia, ngài yên tâm, thiên kim nhà họ Diệp giống hệt lời đồn bên ngoài, chính là một người phụ nữ không có đầu óc, cô ấy cũng chê bai Lục Trì, chưa từng chăm sóc Lục Trì.”

Sau khi cúp điện thoại, quản gia Lục kinh hãi bụm miệng của mình lại, tại sao bà ta lại nói những lời này!

Ngay lúc này đây, quản gia Lục vô cùng chắc chắn, chuyện ma che mắt ở trong rừng đêm qua liên quan tới Diệp Thiến.

Chuyện này tà đến mức khiến toàn thân quản gia Lục lạnh run, không dám nảy sinh tâm tư chống đối với Diệp Thiến nữa.

*

Diệp Thiến không đi quản quản gia Lục, bởi vì nhất cử nhất động của bà ta đều nằm trong tầm ngắm của cô, muốn làm chuyện xấu, không thể nào.

Muốn chạy đi, càng không thể.

Lục Trì nằm trên giường, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống nhàm chán mệt mỏi này.

Chẳng qua so với trước đây, hôm nay cực kỳ yên tĩnh, bởi vì không ai tới bắt nạt anh.

Lục Thành nằm bò bên giường anh, nhỏ tiếng hỏi: “Anh, khi nào anh mới có thể nhìn thấy Thành Thành vậy?”

Lục Thành bé xíu, không biết Lục Trì không khỏi được, tưởng rằng anh chỉ tạm thời mù, tạm thời không cử động được.

Lục Trì nhếch môi, muốn nói cho em trai biết rằng anh vĩnh viễn không khỏi được, một giọng nói ngăn cản lời chưa kịp nói của anh.

“Anh trai rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy, Thành Thành phải kiên nhẫn đó.”

Diệp Thiến vui vẻ bước vào, bởi vì cô đã đăng ký thành công, trở thành người bán.

Không có giấy vẽ bùa, cô tìm kiếm một số ảnh trên mạng ném lên làm ảnh minh họa.

“Chị, chị tới rồi.” Lục Thành rất vui khi nhìn thấy Diệp Thiến, bởi vì cô là người duy nhất đối tốt với họ ở trong căn biệt thự này.

“Ngoan.”

Diệp Thiến cười xoa đầu Lục Thành, kéo cái xe lăn bên cạnh tới, ngữ khí dịu dàng hỏi Lục Trì: “Anh Lục Trì, em dẫn anh ra ngoài phơi nắng được không?”

Nói là hỏi, Diệp Thiến lại không cho anh cơ hội từ chối, một chân quỳ trên giường, chìa tay ra cầm máy cố định thân thể đeo lên người anh.

Bởi vì nửa thân trên của Lục Trì cũng bại liệt, căn bản không ngồi thẳng được, toàn thân bại liệt, nếu không dùng máy cố định cố định nửa thân trên của anh, anh không thể ngồi lên xe lăn được.

Khi cô cúi người xuống, mái tóc mềm mượt trượt xuống, rơi lên mặt Lục Trì, mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Lục Trì nhíu mày, lại không nói gì.

Sát khí trên người Lục Trì quá nặng, ở nơi tối tăm thời kỳ dài, sát khí sẽ càng nặng, bây giờ Diệp Thiến không có đủ linh lực, chỉ có thể đưa anh ra ngoài phơi nắng trước.