May mà trước khi cô chết đã tính ra được anh sẽ có kiếp nạn này, đã hạ chú ngữ khi phong ngự thần thức chính của mình, sẽ thức tỉnh khi anh gặp phải kiếp nạn sinh tử, chỉ là cuối cùng đã muộn mất một tháng.
Nếu thức tỉnh lúc anh xảy ra tai nạn xe thì tốt biết mấy?
Sau khi bị thương, Lục Trì trở nên nhạy cảm, nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Thiến, một cảm giác thất vọng không thể nói rõ ập tới đáy lòng.
Cô cũng cảm thấy, anh không thể khỏi được sao?
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, Lục Trì vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng.
Diệp Thiến thay băng sạch cho anh, dịu giọng nói: “Anh Lục Trì, em sẽ trị khỏi cho anh, đừng lo lắng.”
Trị khỏi sao?
Lục Trì bật cười đầy tự giễu, anh còn có cơ hội mù mịt đó sao?
Cho tới bây giờ, anh nên sớm nhận thức rõ sự thật, bây giờ anh giống như người khác nói, chẳng qua là một phế vật mà thôi.
Diệp Thiến biết lời của cô không có sức thuyết phục gì, dù sao ở trong mắt anh, cô chỉ là một sinh viên y mà thôi, với thân phận của anh, ngay từ đầu chắc chắn có vô số bác sĩ quyền uy khám qua cho anh rồi.
Quả thực, nếu Diệp Thiến không phải là Huyền Thuật Sư, không có linh lực, với tình trạng mắt của anh, căn bản không thể hồi phục được.
Diệp Thiến biết Lục Trì không tin cô, mà điều cô cần làm không phải là nói, mà là cố gắng khôi phục linh lực.
Bây giờ linh khí trong trời đất ít ỏi, Diệp Thiến muốn khôi phục thực lực ban đầu, chỉ có thể sử dụng cấm thuật, chuyển hóa sức mạnh công đức.
Sở hữu ký ức hiện đại, Diệp Thiến lên app bán hàng đăng ký tài khoản người bán, bán linh phù, xua ma đuổi tà.
Đương nhiên, bởi vì người bịa đặt lừa đảo ở xã hội hiện đại quá nhiều, dẫn tới không có mấy người tin vào những cái này nữa.
Vì vậy, mới đầu Diệp Thiến cũng không ôm hi vọng lớn lao gì, không trông mong có thể nhận được lời nhờ vả ngay lập tức.
Đăng ký rồi phải đợi thẩm hạch.
Má Trương vội vã chạy vào: “Cô chủ, quản gia Lục lại quay lại rồi.”
Trước đây nhóm người má Trương đều nghe theo lệnh của quản gia Lục, biết chủ nhân trong căn nhà này cũng chính là Lục Trì đã ngã đài, tối qua quản gia Lục chạy ra ngoài, nói không chừng chính là đi tìm người phía sau lưng tới chống lưng cho bà ta.
“Ồ?” Diệp Thiến cười: “Nhanh như vậy? Tôi còn tưởng bà ta phải dạo thêm một lúc nữa cơ.”
Cô không hoảng không vội, trông rất thong dong bình thản, trong lòng má Trương run sợ: “Cô chủ, cô không sợ quản gia Lục quay lại là để gây phiền phức cho cô sao?”
“Phiền phức?” Diệp Thiến cười lạnh: “Tôi còn chưa gây phiền phức cho bà ta đấy, để bà ta lên tìm tôi.”
Lúc Diệp Thiến giáo huấn quản gia Lục, đã giữ lại tóc của bà ta, vì vậy tuy tối qua quản gia Lục đã chạy đi nhưng không thể chạy bao xa, chỉ quanh quẩn quanh khu rừng núi này, thường gọi là ma che mắt.
Con đường duy nhất chính là quay trở về biệt thự.
Má Trương dẫn quản gia Lục lên, quản gia Lục lúc này, quần áo lộn xộn, mặt mày vàng ngoét, tái nhợt, bởi vì bà ta quanh quẩn trong rừng cả đêm, còn phải chịu đựng sự giày vò về mặt tinh thần.
Thử hỏi ai đêm hôm gặp phải tình huống như thế này, sẽ không bị dọa sợ tới suýt chết?
“Quay về rồi?” Diệp Thiến mỉm cười nhướng mày.
Diệp Thiến xinh đẹp động lòng người, nếu không cũng sẽ không có cái mác “mỹ nhân tượng gỗ” này, là kiểu tướng mạo khiến người ta nhìn một cái liền bấng loạn.
Lúc này, quản gia Lục nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, lại cảm nhận được từng tia quỷ dị, giống như cô đã đoán chắc được bà ta không chạy thoát được.
Nghĩ tới chuyện đã gặp phải đêm qua, đồng tử quản gia Lục chợt co rút lại, run rẩy nói: “Là cô làm tôi không chạy ra được?”