Lãnh Tâm Nhiên không quen thuộc thành phố này, cho nên tìm việc làm sau khi tan học phải vừa đi vừa hỏi đường.
Cô muốn tìm một công việc giống như phục vụ, nhưng dân số Trung Quốc hiện tại rất đông, công việc đều là cung không đủ cầu. Học sinh trung học giống như cô, muốn tìm được một công việc, là vô cùng khó khăn.
Kết quả, chính là cô vòng vo hơn một giờ, vẫn không thu hoạch được gì. Những quán cơm nhỏ, quán cà phê đều không cần phục vụ. Còn những nhà hàng Pháp gì gì đó, có yêu cầu rất nghiêm khắc về mặt ngoại ngữ. Điểm này tuy không làm khó được cô, nhưng tạm thời cô không muốn biểu lộ ra nhiều như vậy. Dù sao, theo cô biết, Lãnh Tâm Nhiên nhỏ chỉ biết tiếng Trung và tiếng Anh, mà cô lại thông thạo hơn mười ngôn ngữ, nếu như bị người đàn ông kia tra ra được, lại phải chịu phiền toái không cần thiết.
Bất quá cũng may lúc đầu cô đã định trước là tìm việc sẽ không dễ dàng như vậy, cho nên sau khi tìm gần hai giờ vẫn không có thu hoạch gì, cô quyết định về nhà. Dù sao thời gian còn dài, ngày mai tìm tiếp là được.
Người đàn ông kia mỗi ngày đều về nhà rất sớm, vừa tan sở đã về nhà rồi, cô cũng không hy vọng ông ta sẽ để mắt tới điểm này.
Cha nuôi của Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, mặc dù hơn ba mươi tuổi, nhưng vóc dáng rất cao, vóc người rất khá, hơn nữa cũng rất đẹp trai, là loại rất được phụ nữ hoan nghênh. Nghe nói ông ta là tổng giám đốc một công ty, một người có thân phận hiển hách như vậy, lại đối với con gái nuôi của mình có ý định bất chính, Lãnh Tâm Nhiên không hiểu rốt cuộc ông ta đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi về nhà, quả nhiên vừa mở cửa, liền thấy có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên salon phòng khách.
Lãnh Tâm Nhiên liếc nhìn ông ta một cái, trực tiếp lướt qua người ông ta đi lên phòng.
"Sao hôm nay lại về trễ như thế?"
Thanh âm của người đàn ông này luôn trầm thấp, trong mắt người bình thường rất dễ nghe, nhưng sau khi biết được những ý định sau lưng ông ta, nghe được thanh âm của ông ấy, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy vô cùng ghê tởm.
"Đi ra ngoài chơi."
Bước chân dừng lại, bỏ lại một câu nói, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
"Tới đây, ta có chuyện muốn nói với con."
Người đàn ông lại mở miệng.
Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, quả nhiên là không nhịn được nữa sao? Bất quá, không nghĩ tới ông ta lại có thể chịu đựng được nhiều ngày như vậy mới phát tác.
Tùy ý ngồi xuống phía salon đối diện, tư thế lười biếng, mang cao một loại khí thế cao quý trời sinh, tròng mắt đen chăm chú nhìn người đàn ông trung niên trước mắt: "Có chuyện gì?"
"Nhiên Nhiên, gần đây con bị sao thế? Ta phát hiện con thay đổi rất nhiều. Trước kia mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, đối với ta cũng rất lễ phép. Chủ nhiệm của con có gọi điện thoại tới, nói con mỗi ngày đều ngủ trong giờ học, hôm nay còn trực tiếp trốn học, nếu không phải ta nói tốt giúp con, ông ta sẽ đuổi con ra khỏi lớp. Lúc trước con quan tâm nhất chính là thành tích học tập của mình, vẫn luôn học tập rất nghiêm túc, bộ dáng hiện tại là như thế nào vậy?"
Người đàn ông tận tình khuyên bảo, vẻ mặt như tất cả đều vì cô.
Lãnh Tâm Nhiên duy trì động tác ban đầu, một tay nâng đầu, nhìn người đàn ông, tựa như đang nhìn một thứ buồn cười. Đợi cho ông ta nói xong, mới nhàn nhạt nói ra ý kiến của mình: "Con không quan tâm. Cho dù thành tích của con có không tốt, cha cũng nhất định không bỏ mặc con đúng không? Coi như con chỉ tốt nghiệp trung học, chỉ còn con nói với cha, cha nhất định sẽ cho con vào công ty cha làm việc. Nếu bất kể học như thế nào sau này đều có công việc, con cần gì phải hành hạ bản thân."
Lời nói uyển chuyển lấy lòng của Lãnh Tâm Nhiên làm cho người đàn ông chấn động cả người, có chút không dám tin nhìn cô, hồi lâu sau mới run rẩy nói: "Nhiên Nhiên, con, con, con có ý gì?"
Nhìn được trong ánh mắt người đàn ông có vẻ mừng như điên không thể che giấu được, Lãnh Tâm Nhiên che giấu vẻ chán ghét của mình, nói tiếp: "Cha đối tốt với con như vậy, khẳng định cái gì cũng đều suy tính kỹ càng cho con rồi. Trước kia là con không hiểu chuyện, luôn muốn chứng minh chính mình, nhưng bây giờ con đã thông suốt, cảm thấy đem thời gian học tập ở trường làm một chút chuyện mình thích thì tốt hơn."
Cô gái gầy yếu trước mắt này từ lúc mười tuổi đã bắt đầu kháng cự sự quan tâm của mình, hiện tại lại dùng giọng nói thân mật này nói chuyện với mình, người đàn ông mừng như điên, chỉ sợ tất cả đều là đang nằm mơ: "Con thật sự hiểu tâm tư của ta?"
Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh: "Con dĩ nhiên biết cha quan tâm con. Con mệt rồi, muốn đi nghỉ trước."
Câu nói của cô rất mơ hồ, chỉ nói là biết người đàn ông quan tâm chuyện của cô, nhưng cô tin tưởng, ông ta nhất định sẽ hiểu sai, sau đó chạy theo hướng ông ta cho là đúng, cho là mình biết những tâm tư không thể nói ra trong lòng ông ta sau đó nguyện ý tiếp nhận ông ta. Cô biết khoảng thời gian này mình lạnh nhạt làm cho người đàn ông có chút phát điên, vì để trách cho ông ta bộc phát bất ngờ, trước tiên cứ để cho ông ta uống chút thuốc an thần cho tốt. Nhìn vẻ mặt chờ đợi trên mặt người đàn ông, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, nhưng cũng không nói gì, chăng qua là đứng dậy đi về phòng.
Trở lại phòng, cô cũng không lập tức đóng cửa. Cô tin tưởng, trải qua một phen nói chuyện vừa rồi, người đàn ông nhất định sẽ bày tỏ sự quan tâm ông ta cho là đúng. Lấy cuốn nhật ký đặt trong ngăn kéo ra, lật tới trang mình đang xem lúc trước, tiếp tục lật xem.
"Ngày 11 tháng 11 năm XXXX
Thời tiết hôm nay rất lạnh, ông thầy số học lại dạy quá giờ. Đợi đến khi tan học, trời bên ngoài đã tối rồi. Tuần sau sẽ có kỳ thi tháng, hy vọng có thể phát huy tốt, thi được đến lớp A. Nam sinh lớp A rất lợi hại, rất tuấn tú cũng rất ưu tú, bọn họ có tiền đồ sáng lạn.
Từng thấy qua nam sinh lớp A dẫn theo bạn gái đi trên đường lớn rất nhiều lần, thật hạnh phúc, thật hâm mộ. Mình cũng muốn tìm được một Bạch mã hoàng tử, như vậy có thể bảo vệ mình, mình cái gì cũng không phải sợ.
Ngày hôm qua lại cãi nhau với ông ấy, mình không biết tại sao ông ấy lại biến thành bộ dáng như vậy. Trước kia rõ ràng không phải như thế, kể từ sau khi người đàn bà kia đi thì thay đổi. Sớm biết, mình đã ở lại cô nhi viện thì tốt rồi. Ít nhất như vậy, không cần lo lắng hãi hùng giống như bây giờ."
Thấy điều này, Lãnh Tâm Nhiên biết, cái từ "ông ấy" ở phía trên chính là chỉ người đàn ông kia. Thì ra là, Lãnh Tâm Nhiên nhỏ cũng phát hiện được ông ta không bình thường. Bất quá cô ấy có biết ông ta có cái ý định đó với cô ấy không? Cô ấy luôn nhắc đến "Nam sinh lớp A" trong nhật ký, cái gì có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Khép lại cuốn nhật ký, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục suy nghĩ của mình. Cô vẫn muốn làm rõ cuộc sống của Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, sau khi xem nhật ký của cô ấy, lại phát hiện ra rất nhiều câu đố. "Nam sinh lớp A" chính là một trong số đó.
Cô ấy luôn mơ ước có thể vào học lớp A, nhưng kỳ quái ở chỗ có phải vì lớp A có hoàn cảnh tốt, mỗi người đều rất lợi hại, hay là vì "nam sinh lớp A". Bốn chữ này, dường như đã thành một danh từ riêng trong nhật ký của cô ấy.
Cái này có ý nghĩa đặc thù gì sao? Cô ấy muốn vào lớp A là vì nam sinh lớp A, không phải là một người, mà nói đến tất cả nam sinh, chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn đãi của mọi người trong trường, cô ấy là một đứa háo sắc thấy nam sinh liền muốn nhào tới sao? Nhưng mà, thông tin ghi chép lại ngày hôm đó, căn bản cũng không đơn giản như vậy. Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, căn bản cũng không giống như một đứa háo sắc não tàn, chân tướng, rốt cuộc là cái gì? Hết thảy chuyện là là sao?