Mười giờ về đến nhà.
Đẩy cửa ra, đèn phòng khách đang sáng, người đàn ông được cô gọi là cha đó đang híp mắt tựa vào ghế salon ngủ thϊếp đi. Trên khuôn mặt đàn ông thành thục tuấn lãng tràn đầy vẻ mệt mỏi, mặc dù như thể, nhưng ông ta vẫn chờ ở đó.
Thấy được bóng dáng quen thuộc, ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên vẫn không có bất cứ dao động gì, chỉ là đóng cửa nhẹ đi một chút. Đi tới trước mặt đối phương, cô còn chưa mở miệng, người đàn ông đã tỉnh.
"Đã về!"
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông kia, Lãnh Tâm Nhiên vẫn luôn trước sau như một không nhìn đến: "Ừ."
"Lúc tối chủ nhiệm lớp của con có gọi điện thoại đến, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Người đàn ông dịch người, chừa ra một chỗ trên ghế salon ý bảo cô ngồi xuống.
Lãnh Tâm Nhiên không để ý đến, đi thẳng đến phía đối diện ngồi xuống, trầm mặc chờ đối phương mở miệng trước. Bất quá, cô đã đoán được, nhất định là có liên quan đến cuộc thi tháng lần này. Chắc là đã có kết quả thi, không biết người đàn ông này sẽ xử lý chuyện này thế nào? Dù sau, thành tích đó, dù là ai nhìn cũng cảm thấy khó chấp nhận được.
"Thành tích lần này của con rất không tốt, theo thành tích sẽ bị điều đến lớp F. Chỉ là, ý của con thế nào? Chi cần con muốn ở lại lớp A, ta sẽ giúp con ở lại."
"Không cần."
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thành khẩn của người đàn ông phía đối diện, nhẹ giọng nói: "Con muốn đến lớp F."
"Tại sao? Nhiên Nhiên, trước kia không phải con vẫn muốn học lớp A sao? Mặc dù con không nói với ta, nhưng ta biết con cố gắng như vậy là để vào được lớp A, sao bây giờ lại muốn thay đổi? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Người đàn ông đột nhiên cảm thấy khủng hoảng. Mình nhìn đứa bé trước mắt này lớn lên, một lòng muốn hoàn toàn nắm giữ trong tay, thế nhưng đứa bé này giống như đang từ từ thoát khỏi khống chế của mình, càng chạy càng xa.
Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, mặt khẽ hếch lên: "Con phát hiện, lớp F thích hợp với con hơn. Con bất hòa với các bạn trong lớp, ở lớp con cảm thấy rất khó chịu."
"Nhưng mà, cho dù như vậy, con cũng không cần bỏ trống tất cả bài thi chứ. Con biết không? Thành tích lần này của con là đứng cuối toàn trường, thậm chí còn có giáo viên yêu cầu hiệu trưởng đuổi học con!"
"Con đã trưởng thành, những chuyện này con sẽ tự xử lý!"
Bỏ lại những lời này, Lãnh Tâm Nhiên đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
Người đàn ông kích động kéo cô lại, nhưng bị cô né tránh. Cảm giác được sự bài xích của cô, người đàn ông có chút khổ sở lẩm bẩm: "Gần đây buổi tối con về quá muộn. Ta biết con ở bên ngoài đi chơi với bạn, nhưng về trễ quá ta không yên tâm, sau này để ta đi đón con đi. Chỉ cần nói với ta con ở đâu là được rồi."
"Không cần, con muốn có không gian riêng."
Nhìn bóng lưng cô gái dần dần đi xa, tay của người đàn ông nắm lại thành quả đấm. Ông, tuyệt đối không cho phép cô bỏ trốn khỏi người mình, nếu như, cô muốn bay, vậy, ông sẽ bẻ gãy đôi cách bay lượn của cô. Không tiếc hết thảy, chỉ cần có thể giữ cô ở bên người.
Người đàn ông biết ý nghĩ của mình rất biếи ŧɦái, lại có ý định không thể cho người ngoài biết với con gái nuôi của mình. Nhưng mà, ông không có biện pháp không chế suy nghĩ của mình, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng gầy yếu đó, ông liền muốn tiến lên, ôm chặt cô vào ngực, hôn cô, giày vò cô. Đặc biệt là gần đây ông phát hiện càng ngày cô càng giống với người trong trí nhớ, loại kích động đó càng ngày càng rõ ràng. Ông đang sợ, sợ một lúc nào đó mình không nhịn được làm ra chuyện không thể khống chế, làm tổn thương bóng dáng gầy yếu đó.
Ông ta không biết, thân thể mảnh mai trong lòng ông ta, cất giấu một linh hồn máu lạnh tuyệt tình. Cô, đã sớm không phải là cô gái hèn yếu tự ti đó!
Tới trường học, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm chuẩn bị tâm lý. "Đám nhóc" kia, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, tận lực giễu cợt mình. Giống như dự đoán của ôc, mới đến phòng học, cô liền cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình từ các bạn trong lớp.
"Sao cậu lại thi như vậy?"
Lãnh Tâm Nhiên vừa tiến đến chỗ ngồi, Bắc Âu Hàn liền đi tới. Vừa mở miệng, đã tự cho mình là đúng lên tiếng chỉ trích.
Lãnh Tâm Nhiên liếc hắn một cái. Người này quá mức tự cho mình là đúng, cô thi như thế nào thì mắc mớ gì đến hắn? Huống chi, bọn họ không phải vẫn luôn hy vọng cô thi không tốt để bị đuổi ra khỏi lớp hay sao?
"Cho dù rời khỏi lớp này là nói đến chuyện này sao?"
Bắc Âu Hàn có chút tức giận, nhưng ý nghĩ buồn bã và tức giận kết hợp, rất rối rắm. Hắn nhớ cô đã từng nói: "Cho dù rời khỏi lớp này, cũng là chủ động rời đi", chẳng lẽ, lần này cô cố ý thi kém như vậy để có thể rời khỏi lớp này sao?
"Cậu quản nhiều quá rồi đấy."
Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói.
Bên kia, chủ nhiệm lớp đã cầm bảng điếm tới. Ông ta đứng trên bục giảng, nhìn học sinh phía dưới, vui mừng đến mức hai mắt híp lại thành một đường.
"Kết quả đã có. Lần này trừ một học sinh cá biệt, tất cả mọi người đều thi không tệ, cũng có thể ở lại lớp A. Bây giờ, tôi sẽ đọc thứ hạng, chủ yếu là thứ hạng toàn trường, còn bảng xếp hạng trong lớp, mọi người có thể tự xem."
Tiếp đó, chủ nhiệm lớp bắt đầu đọc bảng xếp hạng từ hạng nhất. Không có gì ngoài ý muốn, thứ nhất vẫn là Bắc Âu Hàn. Bắc Âu Hân đứng thứ mười, năm mươi vị trí đầu toàn trường, cũng bị lớp A chiếm giữ. Cuối cùng, chủ nhiệm mới dùng ngữ điệu thích thú chận rãi thì thầm: "Lãnh Tâm Nhiên, tất cả các môn thi đều không điểm, tổng điểm không, đội sổ toàn trường. Dựa theo nội quy của trường, em bị chuyển đến lớp F. Trong vòng một canh giờ, em phải thu dọn mọi thứ rời khỏi lớp này đến lớp F báo danh!"
Nói đến đây, chủ nhiệm rất đắc ý. Vốn là, ông ta còn định thông đồng với mấy giám khảo khác, lúc chấm bài động tay động chân chút xíu, nhưng mà, khi nhìn thấy bài thi thì những kế hoạch của ông ta cũng không cần dùng đến. Bởi vì, tất cả các bài thi của người kia, toàn bộ đều là giấy trắng, danh phù kỳ thực (danh xứng với thực) đội sổ toàn trường. Kết quả này, khiến ông ta cao hứng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Dạy học nhiều năm như vậy, trừ mấy tên có mắt không tròng ở lớp F ra, còn chưa có ai dám đối nghịch với ông ta, nếu dám đối nghịch với ông ta, vậy thì chuẩn bị tư tưởng lãnh nhận hậu quả đi!
Sau khi nghe được kết quả, đâu tiên là trong lớp trở nên yên tĩnh, sau đó bắt đầu ríu rít nghị luận. Dĩ nhiên, tiểu điểm chính là người bị đuổi ra khỏi lớp Lãnh Tâm Nhiên. Kỳ quái là, người trước kia luôn thích tám chuyện Bắc Âu Hân lần này lại lựa chọn trầm mặc, vẫn dùng loại ánh mắt kỳ quái len lén đánh giá bóng dáng lạnh lùng kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đợi đến khi giáo viên rời khỏi, nhìn bảng điểm dán trên tường, dường như tất cả mọi người đều hoan hô nhảy lên. Sau đó, xem như không thấy Lãnh Tâm Nhiên, trực tiếp phát biểu ý kiến trước mặt cô.
"Háo sắc, đáng đời!" Vẻ mặt các nữ sinh đều là khinh bỉ.
"Cuối cùng cũng thoát được nhỏ háo sắc đó, nam sinh chúng ta đã có thể an toàn." Các nam sinh vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Ghi tạc tất cả câu nói của bọn họ vào trong lòng, Lãnh Tâm Nhiên vừa thu dọn đồ đạc vừa cười lạnh: "Bây giờ, cố mà cười đi, rất nhanh, sẽ không cười được!"
Đồ của cô rất ít, mấy phút đã thu dọn xong. Không từ biệt bất luận kẻ nào, cũng lựa chọn coi thường một nam sinh muốn nói gì đó với cô, đeo túi xách lên vai, vô cùng tự tại rời khỏi lớp học ngột ngạt này.
Lớp F, Lãnh Tâm Nhiên cô tới đây!
************