Mà ở sau lưng Hồng Bưu, từng một bóng người màu đen nằm dưới đất, không cần suy nghĩ cũng biết là người của Thanh bang bọn họ.
Tên này quả thật như âm hồn, xuất hiện lúc nào bọn họ cũng không biết, huống chi lại còn gϊếŧ nhiều anh em bọn họ như vậy.
Khó trách kể từ sau khi hắn xuất hiện, Hồng bang liền bắt đầu lớn mạnh, thì ra là có bản lãnh bực này.
"Bang chủ?" Anh em của Thanh bang nhìn Hồng Bưu đột nhiên xuất hiện ở phía sau bọn họ, thì cùng nhau nhìn về phía Mộc Đồ.
"Cùng bọn họ liều mạng." Mộc Đồ biết hôm nay bọn họ đừng có nghĩ sẽ rời khỏi nơi này, thật bình tĩnh nói với mọi người. Người của Thanh bang ông cho dù chết, cũng phải kéo một hai cái đệm lưng.
"Tôi khuyên các ngừơi vẫn là bỏ vũ khí xuống, quy thuận Hồng bang tôi. Bắt đầu từ ngày mai, Thanh bang sẽ bị xoá tên ở trên hắc đạo." Hồng Bưu lạnh lùng nói, một đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Mộc Đồ, trong mắt tràn đầy thù hận, giống như Mộc Đồ là kẻ thù gϊếŧ cha của hắn vậy.
"Hãy bớt nói nhảm đi, Thanh bang tao không có thứ hèn nhát." Súng trong tay Mộc Vũ chỉ về phía Hồng Bưu, gương mặt quyết tuyệt.
"Ha ha, không có thứ hèn nhát. Tôi nhớ là Lâm Phàm không chỉ có là người của Thanh bang các người, hơn nữa còn là con nuôi của Mộc Bang chủ nha." Giọng lạnh bạc, cười nhạo, chọc cho những người Thanh bang hận không thể ăn Hồng Bưu trước mắt.
Bọn họ khó có thể quên tất cả đều là do tên đàn ông này làm ra. Nếu như không phải là hắn ta thường đến địa bàn của Thanh bang khơi lên rắc rối, không phải hắn ta khắp nơi đều nhằm vào Thanh bang, bang chủ của bọn họ sao lại gấp tiêu diệt sạch Hồng bang như vậy, từ đó bọn họ trúng gian kế.
"Cậu rốt cuộc là ai? Tại sao luôn nhằm vào Thanh bang tôi?" Mộc Đồ nhìn cặp mắt của Hồng Bưu, không có bỏ qua thù hận trong mắt hắn ta. Ông biết người trước mắt này hận mình, nhưng Mộc Đồ lục khắp trí nhớ của mình cũng không có phát hiện lúc nào thì mình đắc tội qua dạng người này.
Mặc dù Thanh bang là Hắc bang, nhưng ông cũng không gϊếŧ người vô tội lung tung, hơn nữa cũng rất ít đắc tội với người nào, ông vẫn luôn làm theo dĩ hòa vi quý. Làm sao người trước mắt có thể lại giống như có thâm thù đại hận với mình, điều này làm cho ông thật sự không hiểu rõ.
"Về cái vấn đề này, ông đi hỏi Diêm vương gia đi." Hồng Bưu lạnh lùng nói, giơ súng bắn tới Mộc Đồ.
"Bang chủ" Mộc Vũ ở một bên vừa nhìn, thì biết Hồng Bưu muốn gϊếŧ Mộc Đồ, nên không chút suy nghĩ mà trực tiếp chắn trước người của ông.
"Phanh" một tiếng, đạn xuyên qua áo đen tiến vào trong cơ thể của hắn, máu tươi đỏ hồng từ vết súng chảy ra, thấm ướt áo màu đen, dưới ánh đèn càng phát lên đỏ tươi.
"Mộc Vũ" Mộc Đồ xót thương kêu một tiếng, nhìn người ngăn ở trước người mình, đưa tay tiếp nhận thân thể chậm rãi ngã xuống của hắn.
"Bang chủ, thật xin lỗi, Mộc Vũ không thể cùng ở bên người ngài rồi. Ngài hãy bảo trọng." Nét mặt của Mộc Vũ biểu lộ một nụ cười yếu ớt, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
"Mộc Vũ" Ôm Mộc Vũ, lòng của Mộc Đồ đau đớn. Trên mặt đầy nước mắt, đều do ông khinh thường, nên hại không ít anh em của mình cũng hại cả Thanh bang.
Đều do ông mà.
"Lần này đến phiên ông." Hồng Bưu cũng không thèm nhìn Mộc Vũ đã chết một cái, bắn một phát lên trên đầu Mộc Đồ, ngay giữa trán.
Mộc Đồ ôm Mộc Vũ, thân thể hai người cùng nhau ngã xuống về sau, mắt mở thật to, chết không nhắm mắt.
"Bang chủ" thấy Mộc Đồ ngã xuống, người của Thanh bang nhất thời đau xót kêu ra tiếng, thanh âm bi thương này xuyên thẳng thấu tận trời. "Ầm ầm" "ào ào" sấm sét vang dội, như một cây đao nhọn mở ra màn trời đen tối, mưa to thổi xuống, nện xuống đất. Trong màn mưa, từng một anh em của Thanh bang điên cuồng cùng chém gϊếŧ người của Hồng bang, từng ngừơi một ngã xuống trong vũng máu.
Mưa càng xuống càng lớn, người càng lúc càng ít, máu hòa lẫn nứơc mưa theo sườn núi chảy tới, đỏ hồng đẹp đẽ