"A, vậy sao?" Phượng Như Ảnh nghe được lời nói của Mộc Vân Phong, tuyệt đối không cảm thấy kỳ quái, nhàn nhạt mà lên tiếng. Anh đã sớm đoán được mục đích đến của Mộc Vân Phong.
Đối với một sát thủ mà nói, ngoại trừ tiết mục gϊếŧ người, anh không biết còn có chuyện gì đáng giá để đối phương quan tâm cùng mạo hiểm.
Hôm nay, nếu đối phương đã biết mình ở nơi này, mà vẫn có thể hiện thân ra. Thì có thể thấy được người thuê ra giá không thấp, bằng không sát thủ của Hồng Nhan Các cũng sẽ không mạo hiểm xuất hiện ở trước mặt của mình.
"Phượng Môn chủ, hình như cũng không có chút ngoài ý muốn." Lúc Mộc Vân Phong nói chuyện, thì vẫn nhìn ánh mắt của Phượng Như Ảnh, nhìn thấy sau khi anh ta nghe mình nói câu kia, trong mắt cũng không có chút dao động, trong lòng có chút bội phục người đàn ông này.
Không hổ là Môn chủ của Ảnh môn, loại thái độ bất động như núi này cùng vẻ mặt trước sau bình tĩnh, nhìn một cái cũng biết là một người bảo trì bình thản (nhịn được tức giận).
Xem ra người này đúng là không đơn giản, cũng tuyệt đối không được xem thường.
"Hồng Nhan Các của cô luôn luôn có hứng thú với gϊếŧ người. Giờ phút này, cô xuất hiện ở nơi này, đoán cũng có thể đoán được vì sao đến." Phượng Như Ảnh lại nhìn Mộc Vân Phong, và lạnh lùng nói.
"Phượng Môn chủ, thật là tự tin. Nói không chừng vì hắn mà đến chỉ là con cờ thôi? Mục tiêu của tôi có lẽ là anh." Đối với giọng chắc chắn của Phượng Như Ảnh, tư tưởng đùa giỡn của Mộc Vân Phong nổi lên.
Cô tùy ý liếc Lâm Phàm thoi thóp cách đó không xa một cái, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Dù thế nào đi nữa nhất thời hắn sẽ không chết được, hãy để cho người của Ảnh môn hành hạ nữa đi.
"Tôi? Cũng phải xem cô có bản lãnh đó hay không." Phượng Như Ảnh nghe lời nói của Mộc Vân Phong, trên mặt vẫn như cũ không có biểu cảm gì, nhưng trong giọng nói này khí thế của ngạo nghễ cũng không tự giác mà lộ ra.
Thầm nghĩ: giọng điệu cô gái này thật lớn, nhưng muốn tánh mạng của anh, cũng phải xem xem cô ta có năng lực này hay không. Cho dù cô ta là Hồng nhan, là sát thủ mà mấy năm gần đây khiến những người trong hắc đạo nghe tin đã sợ mất mật, nhưng trong những người đó không bao gồm anh.
Anh là ai, anh là Phượng Như Ảnh là Môn chủ của Ảnh môn, nhiều người muốn gϊếŧ anh, có thể anh sẽ không khỏe mạnh mà ngồi ở chỗ này.
Đó cũng không thể nói anh cuồng ngạo, đó là bởi vì anh có tư cách cuồng ngạo. Mặc dù Ảnh môn thành lập chỉ có năm năm ngắn ngủn, ở dưới sự lãnh đạo của anh, cả hắc đạo hôm nay ai không cho anh mấy phần mặt mỏng.
Bây giờ một sát thủ Hồng Nhan Các nho nhỏ, lại muốn tánh mạng của anh, quả thật nằm mơ.
"Vậy sao? Vậy thì chúng ta thử một chút." Mộc Vân Phong vừa nghe lời nói của Phượng Như Ảnh, hứng thú trong mắt càng đậm hơn, hận không thể lập tức đánh nhau với đối phương.
Cô đợi một khắc này chính là đợi thời gian rất dài rồi. Trước kia đối với Phượng Như Ảnh chỉ là nghe nói, nghe được đủ loại sự tích của anh ta, trong lòng của cô làm thế nào cũng không phục. Bởi vì thời gian Ảnh môn và Hồng Nhan Các của cô sáng lập xấp xỉ, nhưng danh tiếng lại hơn xa Hồng Nhan Các. Điều này làm cho cô thường có ý niệm phân cao thấp với Phượng Như Ảnh.
Mà hôm nay, thật vất vả mới có cơ hội đυ.ng phải, làm thế nào cô cũng sẽ không bỏ qua. Mới vừa rồi cô trêu chọc Ảnh Băng cũng chỉ là muốn kích Phượng Như Ảnh ra tay mà thôi.
Có thể làm cho cô không ngờ tới chính là Phượng Như Ảnh lại chịu đựng tức giận như vậy, thuộc hạ của mình bị làm nhục trước mặt, cũng có thể bất động như núi, bình tĩnh như lúc ban đầu.
Bất đắc dĩ, cô lại phải dùng phép khích tướng để kích Phượng Như Ảnh, cô cũng không tin. Người đàn ông này mạnh hơn mình bao nhiêu, có thể nhiều lần chịu đựng được khích tướng của cô.
"Thử thì thử, lão đại của chúng tôi lại sợ cô sao." Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mộc Vân Phong đang mỉm cười chờ câu trả lời của Phượng Như Ảnh, nhưng không ngờ lại bị Ảnh Băng ở bên cạnh đoạt trước.