"Phượng Môn chủ?" Mộc Vân Phong tùy ý ngồi xuống trên ghế sa lon đối diện với Phượng Như Ảnh, chào hỏi Phượng Như Ảnh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Thì ra là cô?" Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong, từ từ nói ra một câu, khiến nụ cười trên mặt Mộc Vân Phong càng phát ra xinh đẹp hơn.
"Phượng Môn chủ thị lực rất tốt." Mộc Vân Phong biết Phượng Như Ảnh nhận ra mình, giống như cô cũng nhận ra anh ta.
Quả nhiên cô không đoán sai, Phượng Môn chủ trước mắt chính là người đàn ông cả người lạnh lẽo tàn khốc mà buổi sáng cô đã gặp ở trên mộ.
Buổi sáng này chỉ gặp thoáng qua nên vẫn chưa có cảm thấy gì, bây giờ nhìn đối phương mặt đối mặt, quả thật cô đã gặp qua rất nhiều đàn ông cực phẩm, cũng không nhịn được mà khen một tiếng.
Thật sự là một người đàn ông cực phẩm.
Người đàn ông này không chỉ có vóc dáng đẹp mắt, hơn nữa đủ lạnh, đủ tàn khốc, năng lực đủ mạnh, thủ đoạn đủ cứng. Tóm lại, đột nhiên, Mộc Vân Phong cảm thấy hứng thú đối với người đàn ông trước mắt này.
"Tiểu thư, nhìn đủ chưa?" Phượng Như Ảnh bị Mộc Vân Phong nhìn chòng chọc, nên trên mặt hơi nổi lên buồn bực. Nhìn mắt của cô ta cũng biết, cô gái này có hứng thú với mình.
Thấy trong mắt Mộc Vân Phong có tia hứng thú với mình, khiến một chút xíu thiện cảm của Phượng Như Ảnh đối với Mộc Vân Phong đã tuột thẳng xuống. Vốn còn nghĩ rằng mặc dù bọn họ không tính là quen biết, nhưng dầu gì cũng gặp qua một lần.
Hơn nữa gặp mặt ở địa phương đặc biệt như vậy, nên ở trong lòng anh đã xem đối phương như là một người nào đó của Thanh bang rồi. Thật không nghĩ đến cô gái háo sắc này lại có hứng thú với mình.
Điểm này làm cho anh ghét. Mặc dù biết gương mặt và dáng dấp của mình không tệ, nhưng đυ.ng phải người có hứng thú lộ liễu với mình, trong lòng vẫn là cực kỳ khó chịu.
Huống chi bây giờ bọn họ đang làm việc, mà người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện nhất định không đơn giản.
"Lúc này đang tức giận? Xem ra Phượng Môn chủ cùng lời đồn đãi khác rất xa. Ai, lời đồn đãi quả thật làm hại người." Mộc Vân Phong vừa nói chuyện, vừa than thở, giống như rất tiếc hận vậy.
"Cô dám bất kính với lão đại chúng tôi, xem tôi có tiêu diệt cô không." Một người con trai đứng phía sau Phượng Như Ảnh, vừa nghe lời nói lỗ mãng của Mộc Vân Phong, thì lửa giận trong lòng lên cao, đi mấy bước tới trước mặt cô, duỗi tay ra họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu Mộc Vân Phong.
"Anh bạn trẻ, hỏa khí quá lớn, đối với thân thể không tốt." Đối mặt với họng súng tùy thời có thể đoạt mạng cô, trên mặt Mộc Vân Phong vẫn duy trì nụ cười.
Vừa nói, bộ dáng còn vừa giả vờ ra vẻ quan tâm.
"Cô?" Ảnh Băng cầm súng chỉ vào mộc Vân Phong, vừa nghe cô ấy nói, thì trong lòng càng giận hơn, nhưng nhất thời lại không tìm được lời phản bác. Giận đến mức gương mặt đỏ bừng bừng.
Ở trong Ảnh môn, kỹ thuật bắn của Ảnh Băng tốt nhất, nhưng tính khí lại táo bạo nhất, cũng thiếu kiên nhẫn nhất. Nhưng cậu ấy tuyệt đối trung thành với Phượng Như Ảnh, nên cậu ấy không cho phép người khác nói một câu không tốt về Phượng Như Ảnh.
"Tôi thế nào? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao, Phượng Môn chủ?" Mộc Vân Phong vừa nói vừa ném đôi mắt quyến rũ về phía Phượng Như Ảnh.
Cô đã sớm nhìn ra Phượng Như Ảnh ghét cô, nhưng cô căn bản không để ý, như vậy chơi mới vui không phải sao?
"Cô? Không biết xấu hổ." Ảnh Băng thấy Mộc Vân Phong quyến rũ Môn chủ mình trắng trợn như vậy, thì nhỏ giọng mắng.
"Anh bạn trẻ, cậu nói ai đó? Con mắt nào của cậu thấy bản cô nương không biết xấu hổ?" Mộc Vân Phong đùa với Ảnh Băng, trong lòng đã sớm cười nghiêng ngửa.
Thầm nghĩ trong lòng, mặc dù tính khí của anh chàng này khô khan một chút, nhưng lại là một người đùa rất vui.
"Nói đi, đến cùng cô muốn làm cái gì?" Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong và hỏi. Anh đã sớm phát hiện cô ấy chỉ là đơn thuần trêu chọc Ảnh Băng, nếu quả thật muốn ra tay, không nên nhìn kỹ thuật bắn tốt của Ảnh Băng, bây giờ lại chỉa súng vào đầu của đối phương, anh dám cam đoan thua thiệt nhất định là Ảnh Băng.