Một tên trong đó lĩnh mệnh đi vào trong sân, tiện tay chọn mấy người đi ra bên ngoài viện.
Hỏa và Mộc Vân Phong ở trên cây nhìn thấy người đột nhiên đi ra ngoài, thì nhíu lông mày, hứng thú dồi dào nhìn tên đó ở trong viện chọn lựa thuộc hạ, sau đó đi ra ngoài viện đi đến đầu trấn.
"Phong, bọn họ muốn đi làm gì?" Hỏa nhìn phương hướng mấy tên kia biến mất khó hiểu mà hỏi. Lúc này không phải bọn hắn nên ở chỗ này bảo vệ Lâm Phàm sao? Lúc này đi vào trong trấn làm gì chứ?
Chẳng lẽ bọn hắn còn có người ở trong trấn? Bây giờ là đi đổi trạm?
Nghĩ tới đây, Hỏa chợt nhìn về phía Mộc Vân Phong, mới vừa rồi lúc từ trên trấn tiến vào, cô cũng không có phát hiện bên ngoài trấn có người nha.
Chẳng lẽ là thuộc hạ của Lâm Phàm ẩn núp quá tốt, cho nên bọn họ không phát hiện. Nếu như vậy, thì lúc này Mai ở lại trong xe một mình không phải là quá nguy hiểm sao?
"Không sai, đúng như cậu nghĩ, ngoài trấn có đám người của hắn." Mộc Vân Phong nhìn ánh mắt hỏi thăm của Hỏa, lập tức nói khẳng định.
Thật ra lúc mới vừa tới, cô cũng không phát hiện ở ngoài trấn có người, nhưng mà bây giờ thấy mấy tên này đi ra ngoài, thì mới đoán được.
Xem ra thuộc hạ của Lâm Phàm vẫn có mấy tên tài giỏi, ít nhất ẩn núp làm cho cô không phát hiện được, nói rõ vẫn là có chút bản lãnh.
"Vậy Mai làm thế nào? Cậu ấy có thể bị nguy hiểm hay không, có cần phái hai người đi trợ giúp cậu ấy hay không?" Hỏa vừa nghe Mộc Vân Phong nói khẳng định như vậy, thì lo lắng cho Mai trước tiên.
Cô lo lắng Mai một mình không đối phó được mấy tên thuộc hạ kia của Lâm Phàm, mới vừa rồi có năm sáu người đi ra ngoài, còn không bao gồm mấy người ẩn núp ở bên ngoài trấn trước đó.
"Cậu hãy yên tâm đi, Mai sẽ không có chuyện gì. Cậu đừng quên, võ thuật của Mai là giỏi nhất trong Các." Mộc Vân Phong nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của Hỏa, thì an ủi.
Đối với Mai, cô vẫn có lòng tin, đó là một cô gái thông minh. Thời điểm có thể dùng trí tuyệt đối sẽ không liều mạng, hơn nữa bản lĩnh rất cao. Cho dù không cần súng, thì đối với mấy tên lỗ mãng này cũng không phải là vấn đề.
"Nói cũng phải, bản lĩnh Mai tốt như vậy, nhất định là không có việc gì." Nghe Mộc Vân Phong nói như vậy, Hỏa cũng yên lòng, chuyên tâm nhìn chằm chằm viện của Lâm Phàm, nhìn chằm chằm động tĩnh người ở bên trong.
Đêm từ từ tối xuống, tất cả đều ngủ say ở trong bóng đêm.
Ngoài trấn, trong một căn phòng ở một toà nhà cao bảy tầng, một người đàn ông cầm ống nhòm từ cửa sổ nhìn ra ngoài trấn, cẩn thận tìm kiếm tất cả địa phương khả nghi.
"Tiểu Hắc, mày nói lão đại có phải lầm không? Sao đến bây giờ, chúng ta ở nơi này cũng đã mấy canh giờ rồi, mà cũng không có thấy người." Gã đàn ông cầm ống nhòm, quay đầu nhìn về phía tên đàn ông đang ngồi trong phòng than phiền nói.
Thời gian gã đứng ở chỗ này cũng đã hai ba giờ rồi, thật sự là không có phát hiện được, không thể không hoài nghi có phải Lâm Phàm lầm hay không.
"Chờ một chút, nếu như là mày muốn tới gϊếŧ người, vậy có tới sớm không." Cái tên đàn ông gọi là Tiểu Hắc rõ ràng cho thấy là một nhân vật tương đối bảo trì bình thản, nghe được gã đàn ông kia oán trách, thì lập tức nói.
"Rồi, tới rồi." Gã đàn ông cầm ống nhòm, đang không phục muốn phản bác lời nói của cái tên đàn ông gọi là Tiểu Hắc kia thì đường phố yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, khiến cho cả người gã chấn phấn.
Thay đổi ống kính hướng về phía phát ra thanh âm nhìn, trong mắt chớp động ánh sáng, hưng phấn giống như thợ săn phát hiện con mồi.
"Tao nhìn một chút" Tên đàn ông gọi là Tiểu Hắc, vừa nghe thấy có người đến, thì lập tức đoạt lấy ống nhòm trên tay gã đàn ông kia nhìn, vừa nhìn thấy người thì lập tức yên lặng, bởi vì đây không phải người bọn chúng đang đợi, mà là người mình.
"Thế nào?" Gã đàn ông vốn đang hưng phấn lại phát hiện Tiểu Hắc có gì đó không đúng, khó hiểu mà hỏi.
"Mày nhìn kỹ một chút xem bọn họ là ai?" Giọng của Tiểu Hắc miễn cưỡng, chán nản mà ngồi xuống ghế, cũng nâng một ly trà lên uống.
"Ách, tại sao là người mình?" Gã đàn ông rốt cuộc cũng thấy rõ người tới, hưng phấn theo đó biến mất, và nói.
Làm nửa ngày, hại gã kích động một trận vô ích, người tới không phải người bọn chúng đang đợi.