"Một, hai, ba......" Hỏa dùng ngón tay kiểm tra người ở trong Lâm trạch, một lại một, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Hay thật, tổng cộng 300 người, thật đúng là hắn đem tất cả mọi người tới đây. Theo điều tra của các cô, kể từ khi Thanh bang bị diệt, Lâm Phàm ở Hồng bang bị chèn ép, thiếu chút nữa đã bị Hồng Kinh Thiên gϊếŧ đi.
Sau đó ở dưới sự giúp đỡ của Hồng Huy mà chạy trốn đến trấn Phong Lâm này, và bắt đầu xây dựng thế lực của mình, thời gian 5 năm cũng coi như có chút thành tựu. Thế mà lại chiêu mộ được hơn ba trăm người trong tay, ở trên giang hồ cũng coi như là một thế lực không nhỏ rồi, mặc dù không thể chống lại Hồng bang, nhưng cũng được cho là bá chủ một phương.
Ví dụ như ở trấn Phong Lâm này, hắn nói hai, không có ai dám nói một. Quan trọng là tên Lâm Phàm này rất có thủ đoạn, cả trấn Phong Lâm này mặc kệ là bạch đạo hoặc là hắc đạo đều phải nhường hắn ba phần.
Ngay cả bí thư thị thưởng trấn thậm chí sở trưởng đồn công an đều xưng anh em với hắn, trở thành nhân vật mà ở trấn Phong Lâm không có ai dám trêu chọc.
Có thể coi là như thế này, bản thân của hắn lại khá khiêm tốn, chưa bao giờ chủ động gây chuyện, cho dù là người khác chọc hắn, ngoài mặt thì hắn sẽ nhượng ba phần, về phần sau lưng nha, thì khó mà nói.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì làm thế nào cũng sẽ không tra đến trên người của hắn.
Cho nên nói, ở phương diện này, Lâm Phàm còn là một nhân tài, bằng không Hồng Kinh Thiên biết hắn đang ở trấn Phong Lâm cũng sẽ không mặc kệ.
"Phong, lúc nào thì hành động?" Bộ dạng của Hỏa ra vẻ nhao nhao muốn thử, nhìn Phong trầm tư mà hỏi.
"Trước tiên chờ một chút đã, bây giờ bọn hắn đề phòng nghiêm như vậy, đối với chúng ta là bất lợi." Mộc Vân Phong thu hồi ánh mắt, nhìn Hỏa nói. Hiện tại từng người một ở trong viện này đều là tinh thần phấn chấn, lúc này mà xuống tay đối với ít người bên các cô rất bất lợi.
Họ phải đợi, chờ những người ở trong viện này mệt mỏi, lúc đó chính là cơ hội của các cô.
Trong phòng, Lâm Phàm đang ngồi ở trên ghế sofa, đứng bên cạnh hắn có mấy thuộc hạ đắc lực. Nhìn bóng đêm càng ngày càng tối, một người trong đó hỏi: "Lão đại, đám người đó sẽ đến chứ?"
"Vậy còn phải nói, nhất định sẽ đến." Không đợi Lâm Phàm mở miệng, một trong những tên đứng bên cạnh nói thẳng. Lão đại bọn họ nói, sao có thể giả được, những người đó nhất định sẽ đến.
"Cũng đã đến giờ này rồi, sao còn không có người tới chứ?" Người nọ ở phía trước phản bác. Thời gian tối hôm nay cũng đã đi qua hơn phân nửa, đừng bảo là người, ngay cả ma quỷ cũng không nhìn thấy.
Nghe được lời nói của người đó, gương mặt của Lâm Phàm cũng suy nghĩ sâu xa, hắn cũng bắt đầu hoài nghi có phải mình đã đoán sai hay không, người nọ bắt Hồng Huy căn bản là không có liên quan đến mình.
Nếu như người đó nhằm vào mình, thì bây giờ đã trễ như thế rồi, mà cũng không có chút động tĩnh nào, ngay cả người hắn đặt ở đầu trấn cũng không có hồi báo.
Chẳng lẽ là hắn sai rồi?
Lâm Phàm cầm lấy một điếu thuốc hút, theo khói mù lượn lờ, mắt của hắn nhìn về phía sân nhỏ. Nơi đó đều là thuộc hạ của hắn đứng, bọn họ đang tuần tra qua lại.
Hôm nay, sau khi hắn biết Hồng Huy bị bắt, thì đầu tiên liền nghĩ đến là đối phương nhằm vào mình, vì vậy hạ lệnh gọi tất cả anh em của hắn trở lại, vì là để phòng ngừa buổi tối có người đến gϊếŧ hắn.
Nhưng bây giờ, thời gian trôi qua từng phút, mà đối phương lại một cái bóng dáng cũng không có, chẳng lẽ là do hắn quá nhạy cảm, đã đoán sai.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn thậm chí có kích động muốn bảo các anh em đi về nghỉ, nhưng nghĩ đến tung tích của Hồng Huy đến bây giờ còn chưa rõ, sống chết không biết, lại đem ý tưởng đột nhiên hiện ra đè ép trở về.
Hiện tại tựa như hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc đối phương có tới hay không, đánh cuộc có phải là hắn phỏng đoán chính xác hay không.
Lâm Phàm hít một hơi thuốc thật mạnh, nói với một thuộc hạ trong đó: "Cậu mang mấy người đi ngoài trấn xem một chút."