Thành phố A, Hồng Nhan Các, phòng giam dưới đất.
Trong phòng giam u ám, Mai giơ bàn ủi trên tay lên, từng bước một đi tới phía ngừơi đàn ông đối diện, bàn ủi lửa đỏ chiếu ra vẻ mặt tràn đầy sát khí của Mai, như ác ma tựa như Tu La.
Ngừơi đàn ông trung niên bị trói ở trên cây cột đối diện, sắc mặt trắng bệch nhìn Mai càng ngày càng gần, trong lòng khủng hoảng một trận. Gã cắn chặt răng, không để cho mình kêu thành tiếng. Nhưng, khi Mai càng lúc đến càng gần, thì một mùi là lạ truyền đến, có chất lỏng từ bắp đùi ngừơi đàn ông chảy xuống, ướt dưới chân gã.
Nghe thấy được mùi là lạ, Mai che kín lỗ mũi, nhìn ngừơi đàn ông, liều lĩnh mà phá lên cười. Tiếng cười vang vọng ở trong phòng giam, khiến ngừơi đàn ông đối diện đỏ bừng cả mặt, tức giận không dứt.
"Nói đi, người đó ở đâu?" Mai cười xong, nhìn ngừơi đàn ông, rồi giơ bàn ủi từ từ đến gần sát bên cạnh gã. Nhìn bàn ủi chỉ còn cách mình một lớp quần áo, cảm thấy hơi nóng này gần trong gang tấc, sắc mặt ngừơi đàn ông trung niên xám xịt, nhưng lại vẫn như cũ không nói câu nào.
Gã biết mình không thể nói, nói thì người của Hồng Nhan Các chắc là sẽ không làm gì mình, nhưng người bên kia thì nhất định sẽ gϊếŧ gã rồi, thậm chí gϊếŧ cả nhà gã.
"Mai, ngừơi đàn ông kia khai chưa?" Ngoài phòng giam có giọng nói lanh lảnh truyền đến, theo âm điệu, Hoả mặc bộ đỏ đôi tay ôm ngực tựa vào bên cửa phòng, nhìn về phía Mai trong phòng giam.
"Còn chưa có, ngừơi đàn ông này xương có hơi cứng, mặc dù sợ tới mức muốn chết, nhưng lại như cũ không mở miệng" Mai buông bàn ủi trên tay, đi ra khỏi cửa phòng nhìn Hỏa ngoài cửa và nói.
"A, vẫn còn xương cứng, lại không sợ luật hình của Hồng Nhan Các chúng ta, đây cũng là hiếm thấy." Hỏa vừa chậm rãi nói, vừa chậm rãi phong tình vạn chủng mà đi vào phòng giam.
Nhìn dụng cụ tra tấn trong phòng giam, trên mặt tràn đầy nụ cười, giống như nhìn thấy chuyện gì không lường được. Phải biết dụng cụ tra tấn của Hồng Nhan Các họ chính là làm theo dụng cụ tra tấn mà trước kia người Nhật Bản sử dụng để đối phó người Trung Quốc, đây chính là dụng cụ tra tấn rất lợi hại. Lúc đó dụng cụ tra tấn của người Nhật Bản khiến biết bao nhiêu người Trung Quốc ý chí kiên định cuối cùng cũng bị giày vò đến chết đi sống lại.
Hỏa nhìn dụng cụ tra tấn trong nhà giam, xoay người lại, cười ngọt ngào nhìn ngừơi đàn ông đang bị trói, và nhẹ nhàng nói: "Hồng Huy, không phải là tôi nói ông, nếu như đổi lại là tôi, thì tuyệt đối sẽ không liều chết kháng cự. Chỉ cần ông nói cho chúng tôi biết vị trí của Lâm Phàm, Hồng Nhan Các tôi bảo đảm không làm ông tổn thương một sợi lông, như thế nào?"
Người đàn ông bị trói, cũng chính là Hồng Huy, mắt bỗng nhiên sáng lên liếc nhìn Hỏa, cũng trong nháy mắt tối lại, rồi cúi thấp đầu xuống.
"Hỏa, không cần nói nhảm với người đàn ông này, trước tiên vẫn là để cho gã nếm thử một chút luật hình của Hồng Nhan Các chúng ta, tôi cũng không tin gã không nhận tội." Mai lại khinh bỉ nhìn người đàn ông, một tay đưa về phía bàn ủi đỏ rực.
Hỏa nhìn Mai, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ngừơi đàn ông này tình nguyện chịu hình cũng không nhận tội, nhất định là có điều băn khoăn. Mà có thể làm cho gã băn khoăn cũng chỉ có vợ con của gã.
Nghĩ tới đây, Hỏa hoàn toàn bội phục Mộc Vân Phong. Các chủ nhà các cô thật là thần cơ diệu toán nha, cho nên sáng sớm đã đoán được Hồng Huy này chẳng dễ dàng cung khai, lúc này mới bắt gã sau lại bắt vợ con của gã trở về.
Hỏa rất có kiên nhẫn mà đợi một lúc, nhìn Hồng Huy luôn cúi thấp đầu, trên mặt xẹt qua nụ cười, từ trong tay ôm ngực lấy ra một tấm hình nhìn.
"Hỏa, cậu lấy tấm hình này ở đâu ra, tại sao là một phụ nữ và đứa bé." Mai thấy Hỏa đột nhiên lấy hình ra, lại có ý cười ở trên mặt. Nhất thời trong lòng hiểu mấy phần, liếc nhìn Hồng Huy cúi đầu, cố ý phóng đại thanh âm hỏi.