Chương 6: Mặc Công Chúa Nữ Vương

“Cố Ôn Noãn.” Mặc Trữ liếc mắt nhìn cô ta: “Nghe nói tháng trước Cố Thị tuyên bố một bản thiết kế mới, thu hoạch được vài giải thưởng, là cô thiết kế à?”

Cố Ôn Noãn cho rằng mình đắc tội Mặc Trữ chỗ nào đó, lúc này nghe cô nói như vậy càng thêm bất an, nói: “Không phải, tôi chỉ giúp sửa chữa, thiết kế chính không phải là tôi làm...”

“Khiêm tốn như vậy sao?” Mặc Trữ cười khẽ một tiếng: “Sợ cái gì, tôi sẽ ăn cô sao?”

Cố Ôn Noãn sợ tới mức run lẩy bẩy, lần này ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cô, cúi đầu không dám nói lời nào.

“Quá vô dụng rồi, Mặc công chúa hỏi cô hai câu mà thôi, có cần bị dọa thành như vậy hay không?”

“Mặc công chúa đang hỏi cô đó, không biết trả lời sao?”

“Quả nhiên là con gái riêng, không lên được mặt bàn, lúc này mới nói có mấy câu đã như vậy, phế vật.”

...

Cố Ôn Noãn sắp khóc tới nơi, hốt hoảng nói:

“Tôi...”

“Thôi...” Mặc Trữ xua tay: “Cô đi đi.”

Cố Ôn Noãn như được đại xá, vội vàng nói: “Cảm ơn Mặc công chúa!”

Sau đó cô ta vội vàng rời đi, không dám quay đầu lại.

Người bên cạnh thấy thế, tức giận nói: “Mặc công chúa, sao cô lại để cô ta đi như vậy, vừa rồi tôi đều thấy được cô ta liếc mắt đưa tình với anh Duật, chắc chắn là muốn quyến rũ anh Duật, loại phụ nữ này nên cho cô ta chút giáo huấn!”

Người nói chuyện tên là Hà Vịnh Nhi, đừng nhìn bây giờ cô ta là người trung thành và tận tâm bên cạnh Mặc Trữ, đợi tới lúc gặp đại nạn, người giẫm lên vô cùng tàn nhẫn chính là cô ta.

“Đúng vậy, anh Duật mà cũng dám quyến rũ, một đứa con gái riêng của gia tộc nhỏ mà thôi, có biết mình mấy cân mấy lượng hay không?” Phương Điềm Điềm phụ họa.

Mà một người phụ nữ khác ở bên cạnh bọn họ cũng thản nhiên mở miệng: “Người như vậy không cho chút giáo huấn, thì không biết trời cao đất rộng, Mặc công chúa, có cần...”

Mặc Trữ và Hà Vịnh Nhi cùng nhau lớn lên, mà Lý Linh Lung và Phương Điềm Điềm là sau này theo Hà Vịnh Nhi cùng đi theo Mặc Trữ.

Ba người này là tay sai trung thành nhất bên cạnh Mặc Trữ, cũng là đầu sỏ từ đầu tới cuối khuyên Mặc Trữ tìm đường chết.

Mặc Trữ từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được thân phận của bọn họ, nghe thấy thế thì cau mày.

Hà Vịnh Nhi nhìn thấy Mặc Trữ im lặng, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, liếc mắt nhìn Lý Linh Lung và Phương Điềm Điềm một cái.

Từ nhỏ tới lớn, Mặc Trữ vẫn luôn rất tin tưởng cô ta, bình thường đều là cô ta nói gì, Mặc Trữ sẽ tin cái đó.

Trước đây nếu như bây giờ, Mặc Trữ chắc chắn sẽ là người đầu tiên nhảy dựng lên, không nói hai lời bắt Cố Ôn Noãn tới, tát hai cái rồi lại nói.

Bây giờ có chuyện gì thế này?

[Đinh, lần đầu tiên đạt mục tiêu tìm đường chết: Khiến Duật Tư Kiều anh hùng cứu mỹ nhân.]

Mặc Trữ nhìn bóng lưng Cố Ôn Noãn chạy mất dép, ở trong lòng hỏi Tao Tra: Chỉ cần khiến Duật Tư Kiều anh hùng cứu mỹ nhân là đủ, không cần tôi nhất định phải đánh cô ta đúng không?

Vẻ mặt Tao Tra không chút thay đổi: [Đúng vậy.]

Ngay lúc Hà Vịnh Nhi và đồng bọn cho rằng Mặc Trữ đổi tính, cuối cùng Mặc Trữ cũng lên tiếng: “Hôm nay là ngày đính hôn của tôi... Tìm chỗ bí ẩn đi.”

Hà Vịnh Nhi nghe thấy thế thì kinh ngạc.

Mặc Trữ luôn ỷ vào gia nghiệp nhà họ Mặc lớn muốn làm gì thì làm quen rồi, không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ lại vì anh Duật thu liễm tới mức này!

Hà Vịnh Nhi liếc mắt ra hiệu với Phương Điềm Điềm, cô ta lập tức hiểu ý, cười trêu chọc: “Mặc công chúa sợ như vậy từ khi nào thế, chỉ là Cố Ôn Noãn mà thôi, cô cần gì phải cẩn thận như vậy, còn cần che giấu tai mắt người khác sao?”

Bình thường Mặc Trữ nghe Phương Điềm Điềm khıêυ khí©h như vậy, chỉ sợ sẽ cảm thấy nhục nhã, sau đó lập tức đi giáo huấn Cố Ôn Noãn chứng minh cô không sợ.

Nhưng mà vậy mà Mặc Trữ nghiêng đầu, cười mà như không cười nói: “Vậy cô cảm thấy nên làm thế nào?”