Nơi đây chính là lễ trao giải điện ảnh trong nước danh giá nhất, mỗi hai năm lại tổ chức một lần thảm đỏ.
Hai bên thảm đỏ dài đằng đẵng chính là các nhóm fan đang đứng chen chúc nhau, mỗi lần có minh tinh đi ngang qua, đám người này liền gào thét điên cuồng.
Mà một khi thần tượng nhà mình xuất hiện, fan sẽ bắt đầu dùng hết sức bình sinh gào to tên của thần tượng đó, bọn họ hôm nay chính là muốn so xem lightstick nhà nào sáng hơn, cổ họng ai to hơn.
Hai vị MC đứng ở bục ký tên phía trước, đối diện với ống kính máy quay, lần lượt giới thiệu với người xem tivi và trên mạng.
“Lại có một chiếc xe màu đen dùng lại, không biết trên xe là ai đây?”
“………”
Từng vị lại từng vị minh tinh xuất hiện trước ống kính, cùng fan chào hỏi, rồi bước lên bục ký lên tường để lưu lại chữ ký của bản thân.
“Cuối cùng hướng về chúng ta chính là đoàn phim
, người đi đầu chính là vị đại gia rất được các bạn trẻ yêu mến, diễn viên Gia Thịnh cùng Li San, họ chính là hai diễn viên đóng vài nam phụ và nữ phụ trong phim, hơn nữa hai người đều được đề danh, mặc kệ thực lực hay nhan sắc, chúng ta đều không thể phủ nhận độ xứng đôi của họ đúng không nào? Đoàn phim này phải nói là từ chính đến phụ ai cùng đều được ghi danh đề cử cho giải thưởng hôm nay!”
“Tiếp theo chúng ta cùng chào đón vị đạo diễn trứ danh Vân Chương Hồi, đi bên phía cánh trái của đạo diễn Vân chính là nam chính điện ảnh, nam thần đẹp trai vạn năm – Khương Duy! Đi bên phía cánh phải đang khoác tay đạo diễn Vân chính là nữ diễn viên vạn người mê Hoa Chiêu, cô đã trở thành nữ thần không hơn không kém trong mắt đông đảo người hâm mộ, cô cũng chính là người có loạt bình chọn nóng hổi nhất trong lượt bầu cử ngày hôm nay. Hơn nữa trong hai năm cô chính là người mới có khả năng nhận được giải thưởng Kim Ngọc nhất! Nếu như hôm nay cô có khả năng nhận được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, vậy thì quá lợi hại rồi!”
“Xin các vị dừng bước!”
“Đạo diễn Vân, ngài đoán một chút xem, lần này khả năng ngài nhận được giải đạo diễn tốt nhất năm là bao nhiêu phần trăm?”
Vân Chương Hồi đeo kính râm trả lời nhàn nhạt, “Tôi chỉ quan tâm giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất là ai thôi.”
Người chủ trì kinh ngạc lên tiếng, “Cho nên ngài cảm thấy ai là nữ chính xuất sắc nhất năm nay?”
Vân Chương Hồi ra vẻ đương nhiên đáp, “Đương nhiên là Hoa Chiêu rồi.”
“Đạo diễn Vân, ngài cùng Hoa Chiêu đã hợp tác hai lần, ngài đối với cô ấy có nhận xét gì?”
Vân Chương Hồi sau khi tự hỏi liền lên tiếng, “Trong nhóm nữ diễn viên có cùng tuổi tác trong nước thì cô ấy là tốt nhất.”
“Ồ! Nhận xét này tương đối cao! Hoa Chiêu, xin hỏi cô đối với cuộc đua giành giải đêm nay có bao nhiêu tự tin?”
Hoa Chiêu mỉm cười, “Tôi đối với vị trí đạo diễn tốt nhất dành cho đạo diễn Vân là tin tưởng nhất! Bởi vì hai năm trước giải thưởng Kim Ngọc tôi không đến dự do lý do riêng tư, lúc ấy của đạo diễn Vân, lúc ấy thật sự tiếc nuối khi không thể cùng đạo diễn Vân đi trên thảm đỏ, cho nên lần này tôi liền tới.”
Hai năm trước, Hoa Chiêu dựa vào bộ điện ảnh đầu tiên của mình, giành được giải “Người mới xuất sắc nhất” của Kim Ngọc, lúc ấy cô còn đang bận ở nhà chăm con, là Trần Trì cùng với đoàn phim tham dự, tiện thể giúp cô lãnh thưởng.
Bảy giờ rưỡi, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Từng hạng mục giải thưởng lớn chậm rãi công bố, cuối cùng cũng tới giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất.
Màn ảnh chiếu lên từng vị diễn viên được đề cử, người trao giải tuyên bố: “Nữ diễn viên đoạt giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Ngọc lần thứ 21 này là —– Hoa Chiêu !”
Kết quả này nằm trong dự đoán của phần lớn người, tiếng vỗ tay vang dậy, tiếng thét chói tai từ fan hâm mộ.
Hoa Chiêu chậm rãi bước lên đài, tiếp nhận cúp.
Người chủ trì hôm nay luôn được xưng là kẻ lớn gan trong giới, lúc này đứng ra trêu chọc, “Chúng tôi đều biết, cô dựa vào một bộ phim truyền hình đạt được giải thưởng nữ chính có lượng rating cao nhất, dựa vào bộ điện ảnh đầu tiên giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, hiện tại lại dựa vào bộ điện ảnh thứ hai đoạt được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, thật là người chính thắng nhân sinh. Cô không sợ người khác nói những thành quả này là dựa vào bối cảnh sau lưng cô đoạt được sao?
Hoa Chiêu mỉm cười, “Bộ phim truyền hình đầu tiên, là công ty của tôi bỏ vốn ra quay, bộ điện ảnh đầu tiên của tôi chính là do công ty đề cử tôi với đạo diễn Vân, quyền lựa chọn cuối cùng thuộc về đạo diễn Vân.”
Phía dưới lặng im như tờ, Hoa Chiêu biểu tình tự nhiên nói tiếp, “Bộ điện ảnh thứ hai của tôi cũng chính là bộ này, tương tự cũng do Thượng Thừa tự mình bỏ vốn, mời đạo diễn Vân đến làm đạo diễn. Có thể quay được một bộ điện ảnh tốt như vậy, đương nhiên không thể thoát khỏi quan hệ với tài nguyên của tôi cùng với người đàn ông phía sau lưng tôi rồi. Hơn nữa, tôi tự lấy tiền của bản thân ra đầu tư quay bộ phim này, tự mời chính mình làm nữ chính, mời đạo diễn mà tôi ái mộ, mời những diễn viên khác mà tôi thích tới, tôi nghĩ chắc mọi người cũng không có ý kiến gì nhỉ?”
Phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Người trong giới ngồi tại đây không ít người là lão làng trong của giới điện ảnh, Vân Chương Hồi ngồi ở giữa, bắt chèo chân, khó có khi lộ ra dáng vẻ tươi cười, vỗ tay thật lớn.
Hoa Chiêu nói tiếp, “Bộ phim cuối cùng cho ra kết quả như thế nào, không phải một mình tôi có thể định đoạt, điều này phải yêu cầu toàn bộ đoàn phim cùng nhau nỗ lực, cuối cùng còn cần phải để mọi người tự mình tới đánh giá.”
“Tôi không chỉ là một nữ chính, đồng thời còn là một nhà đầu tư, đại biểu cho phe lấy lợi đi đầu. Hiện tại kết quả mà mọi người thấy, số lượng vé bán được cùng danh tiếng, tất cả những điều này đều khiến cho công ty tôi rất vừa lòng. Đến chuyện tôi diễn thế nào, khán giả trong lòng đều có thể đong đếm, hơn nữa từ trước đến nay, giải thưởng Kim Ngọc luôn được công nhận là công chính, cho nên giải thưởng “Nữ chính xuất sắc” này có thể thay tôi nói lên tất cả.”
Tiếng vỗ tay phía dười càng thêm vang dậy, các fans ngồi ở phía sau càng hét thêm đinh tai nhức óc.
“Dĩ Mặc, mau ra xem TV!” Chu Tiểu Ngư khó có thể kiềm chế được sự kích động của bản thân, nhanh chóng vớt Ân Tiểu Mặc cùng Nữu Nữu đang chơi đùa đi ra xem.
Hoa Chiêu giơ cao chiếc cúp lấp lánh, tươi cười sáng lạng, “Cuối cùng, cảm ơn những người đã thích tôi và ủng hộ tôi! Đương nhiên, còn phải cảm ơn Đại Ân tiên sinh cùng Tiểu Ân tiên sinh rồi!”
“Là mẹ! Là mẹ của tớ!” Ân Dĩ Mặc lắc cánh tay nhỏ của Nữu Nữu, đắc ý nói.
Nữu Nữu so với Ân Dĩ Mặc còn kích động hơn nhiều, vui sướиɠ đến nhảy cẩng lên, vẻ mặt sùng bái, ánh mắt sáng lấp lánh, “Oa! Là dì Âm Âm! Dì thật xinh đẹp!”
Trần Trì ngồi ở bên cạnh, thình lình bị con gái rượu ba tuổi nhà mình hung hăng dẫm lên chân, khóe miệng không khỏi co rút, nhanh chóng dịch mông sang bên cạnh, cách xa chỗ đó ra.
Ân Thiên Lãng nhìn Âm Âm trên màn hình, hốc mắt có chút nóng lên. Anh vẫn luôn biết, Âm Âm nếu muốn đi tham gia sự kiện nào đó, đều sẽ làm thật tốt.
Trong lòng anh cũng rối rắm, chính mình có nên buông tay cô ra để cô có thể làm việc mình muốn không?
*
Trên xe trở về nhà, Hoa Chiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, lại nhớ tới những tin tức bát quái lúc đợi đi thảm đỏ.
Mấy năm nay Hứa Âm cùng với một vị đại gia quen biết qua lại thì bị người báo án, giữa trưa hôm nay đã bị cảnh sát bắt gặp đang hít thuốc phiện tại nhà cô ta, hiện tại đã bị bắt.
Khó trách hôm nay không thấy cô ta, theo lý mà nói hôm nay có cơ hội tốt để tham gia lộ mặt như vậy, cô ta chắc chắn sẽ phải nắm chắc chứ.
Hơn nữa sự việc này đã có không ít người biết, truyền thông ngày mai sẽ sớm phơi bày việc này, cô ta muốn trở mình trong giới giải trí là không thể nào.
Tuy rằng đã hai ba năm, Hoa Chiêu cùng cô ta cơ hồ không hề đối mặt, nhưng lại từ trong chỗ người trong công ty biết được không ít tin tức, đa số đều là tin xấu.
Lần này người báo án cô ta lại chính là người bị cô ta đoạt tài nguyên, đoạt kim chủ, lại bởi vì chuyện cha ruột của con trai không rõ ràng nên bị gièm pha đến thân bại danh liệt, Dương Thanh Thanh, hơn nữa nghe nói, chính Dương Thanh Thanh chính là người dụ dỗ Hứa Âm đi vào con đường nghiện ngập này.
Nói lời thật lòng, Hoa Chiêu thấy cô ta như thế lại cảm thấy có chút đáng tiếc, cô ta có kỹ năng diễn xuất thiên phú, nhưng lại không có kiên nhẫn, noi theo dáng vẻ của người mẹ kia của cô ta, đi làm chuyện hại người hại mình, cuối cùng chung quy vẫn là gieo gió gặt bão.
Di động truyền đến tiếng động, đánh gãy mạch suy nghĩ của Hoa Chiêu. Là Ân Thiên Lãng gửi weichat tới.
[Khi nào về?]
Hoa Chiêu trả lời: [Không tham gia tiệc tối, đang trên đường về.]
Ân Thiên Lãng: [Anh chờ em, bà xã!]
Đưa Hoa Chiêu về tới nhà, đám người Tần Văn Trọng tự mình rời đi.
Trong phòng an tĩnh lại, đại sảnh chỉ còn ánh đèn vàng ấm áp.
Nhìn thời gian, xem ra con trai đã ngủ. Trong phòng bếp còn sáng đèn, Hoa Chiêu bèn đi vào.
Ân Thiên Lãng đang mân mê đồ ăn, Hoa Chiêu tiến đến sau lưng anh, ôm lấy anh.
Cô ôm lấy tấm lưng dày rộng đó, nghe được âm thanh của anh truyền đến: “Nhanh như vậy? Anh còn cho rằng em ăn ở đó, đợi anh làm nóng lại đồ ăn.”
Cô rầu rĩ hỏi, “Sao lại tự mình làm, thím Trương đâu?”
“Anh cho họ nghỉ ngơi rồi.” Ân Thiên Lãng xoay người lại, nhìn cô một cái, “Đi rửa mặt trước, một lúc nữa cơm sẽ xong.”
“Được.” Hoa Chiêu trước khi dự lễ đã lót dạ bằng hai miếng bánh quy, hiện tại đã sớm đói meo rồi.
Chờ cô tẩy trang xong, đồ ăn đã được dọn sẵn, trên bàn còn bày sẵn hai ly rượu vang.
Ân Thiên Lãng đỡ cô ngồi xuống, “Uống trước ngụm canh.”
Chờ Hoa Chiêu uống canh xong, bắt đầu ăn, ăn xong được nửa chén, Ân Thiên Lãng mới nhìn cô, giơ ly lên, “Bà xã, chúc mừng em!”
Hai người cùng chạm ly, nhấp một ngụm rượu.
Hoa Chiêu nhớ tới hỏi, “Con trai ngủ rồi?”
“Ừ, đại khái thế.”
“Có ý gì?”
Ân Thiên Lãng uống xong ngụm rượu mới lên tiếng, “Thằng bé cùng Nữu Nữu tay trong tay đi tới nhà lão tam rồi.”
Hoa Chiêu nhấc mi, cũng nhấp một ngụm, “Em thấy là anh kiên quyết giao thằng bé cho Trần Trì thì có!”
Ân Thiên Lãng không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi cô, “No chưa?”
“Rồi.” Hoa Chiêu buông ly rượu xuống, lấy khăn lau miệng, lấy điện thoại ra gọi hỏi tình huống bên chỗ Tiểu Ngư.
Ân Thiên Lãng cũng đặt ly rượu xuống, vòng sang bên kia bàn, một phen bế cô lên.
Do quá đột ngột chưa kịp phòng hờ, di động liền rớt xuống đất, Hoa Chiêu sợ hãi kêu lên, “Thiên Lãng!”
Ân Thiên Lãng hôn lêи đỉиɦ đầu cô trấn an, “Yên tâm, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé.”
Hoa Chiêu ngẫm lại, cũng đúng, con trai cô không phải vẫn luôn thích ở cùng Nữu Nữu sao.
Dưới ánh nhìn trần trụi của anh, cô sao có thể không biết anh đang muốn gì! Cô nhớ đến cuộc hoan ái giữa trưa bị con trai phá hư, không khỏi có chút ngứa ngáy tâm can, bèn choàng lấy cổ anh, ở bên tai anh nói nhỏ, “Chúng ta sinh thêm em gái cho Dĩ Mặc nhé.”
“Không được.” Ân Thiên Lãng cự tuyệt lập tức, tuy rằng anh rất muốn có con gái, nhưng anh không muốn nhìn thấy Âm Âm chịu nỗi đau khi phải sinh con nữa, anh không muốn phải lần nữa rơi vào sự chờ đợi bất lực kia.
Hoa Chiêu hiểu khúc mắc của anh, kỳ thực cho đến hiện tại nhớ lại, cô đã không còn nhớ rõ loại đau đớn đó nữa. Mối khi Nữu Nữu đến đây chơi, anh đều thích ôm con bé một cái. Những điều này cô luôn đặt trong mắt, là cô muốn cho anh một đứa con gái, muốn gia đình có thể hợp thành một chữ “TỐT”(*).
(*) Tốt (好): bên Trung có quan niệm nhà nào có trai lẫn gái đều tốt cả, vì nam là 子, còn nữ là 女, nên hợp lại ra chữ hảo 好.
Cô l*иg tay vào vạt áo, vuốt ve ngực anh, lên tiếng dụ dỗ, “Là em muốn, đêm nay không cần mang đồ bảo hộ, chúng ta sinh Yên Yên được không?” Nói xong chủ động ngẩng đầu hôn môi anh.
Anh cảm giác hơi thở triệt để ngưng trệ rồi, trong đầu chỉ còn lại câu nói vừa rồi của cô, cơ miệng không tự chủ mà đáp lại cô.
Cô “Ưm” một tiếng, cánh tay thon dài chính xác, từ ngực anh trượt xuống dừng lại đúng chỗ.
Anh không thể nghĩ nhiều hơn nữa, thân thể lập tức trở nên cứng rắn cùng nóng rực, chỉ theo bản năng ôm lấy cô, đè cô lên sô pha ở đại sảnh……
Ánh đèn vàng mờ ảo phủ lên thân ảnh hai người đang giao nhau, vẽ ra cảnh triền miền vô tận của ái nhân chi gian….
~~~~~~~~~~~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~~~~~~~~~~~