Nguyệt Khiết cũng nhận ra điều đó và cô cũng ngờ ngợ ra rằng cô gái này muốn đạp đổ mình dưới chân rồi cao cao tại thượng thích thú nhìn mình vùng vẫy từ dưới tầng lớp đáy của xã hội.
Như cái cách người ta giam con kiến vào một cái l*иg và vui sướиɠ nhìn con kiến đó vùng vẫy tuyệt vọng thoát ra, khi nào chán thì gϊếŧ chết con kiến đó. Một thú vui tàn ác.
Nhưng cô không thể hiểu nổi cô đã đắc tội với Lục Sắc ở chỗ nào mà cô ta lại muốn hại cô. Trong đầu Nguyệt Khiết toàn dấu chấm hỏi.
Nếu như ngẫu nhiên như con kiến đó thì cô ta sẽ chẳng tốn công vô ích tạo dựng một vở kịch khó khăn như vậy bao giờ cả. Cô tự hỏi có ai lại phí công giam con kiến đó trong cái l*иg kim cương không? Câu trả lời đương nhiên là không rồi. Lục Sắc vất vả lợi dụng người khác như vậy thì chắc cô đã đắc tội cực lớn với cô ta rồi.
Nhưng Nguyệt Khiết nghĩ đến đây thì lại chẳng nghĩ thêm được thứ gì nữa. Cô trước đây chưa từng nhìn mặt Lục Sắc huống chi là đắc tội? Nguyệt Khiết rốt cục vẫn chẳng nghĩ được gì.
Lục Sắc cúi người xuống, ghé vào tai Nguyệt Khiết thì thầm:
- "Nếu cô muốn biết lí do vì sao tôi lại làm vậy, rất tiếc, cô không có quyền được biết."
Nói xong, Lục Sắc xoay người bỏ đi, để lại Nguyệt Khiết thẫn thờ phía sau.
Nguyệt Khiết đau khổ, cô rõ ràng đang sống một cuộc sống vui vẻ mà. Sao tự nhiên lại trở nên như vậy. Hiện tại, cô đã bị gạch tên ra khỏi gia đình. Từ nay, những người cô đã từng coi như người thân giờ đây đã thành kẻ thù. Họ chỉ cảm thấy phiền phức vì ôm cái của nợ như cô và luôn mong muốn vứt cô đi.
Đầu óc cô choáng váng, cô đã ngất đi lúc nào không hay.
Vẫn như vậy, hai tay vẫn cột trên xích sắt, đôi chân vẫn rỉ máu, vẫn là khung cảnh thê lương đấy. Nhưng trong trái tim cô đã rỉ máu, những giọt máu trong trái tim co quắp như sự đau khổ của cô. Ai đó đã đâm sâu vào bên trong nhưng lại chẳng rút ra. Mãi mãi như vậy, nó chẳng thể lành, sẽ khắc sâu bên trong và dần đi vào quên lãng.
Đến khi tỉnh dậy, Nguyệt Khiết cảm thấy cơ thể mình nặng nề - đó là điều mà cô chưa từng thấy trước đây. Cảm giác như mình đeo thêm mấy cái bao tạ vậy, bước đi chậm chạp, không có sự nhanh nhẹn.
Cô được mấy người vệ sĩ dẫn đến phòng khách của căn biệt thự lộng lẫy. Vừa mới bước vào, lòng cô quặn đau như thắt. Chứng kiến những người đã từng là người thân, những người đã từng yêu thương cô vô cùng giờ đây ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt đầy hận thù, xa lạ.
Trong chốc lát, cô tưởng tượng ra rằng liệu mình có chạm tới họ được hay không, mình sẽ chẳng bao giờ với tới cái thứ gọi là gia đình một lần nào nữa.
Cặp mắt híp lại của cô rũ xuống, tỏ rõ vẻ u buồn.
Bỗng chốc, một tập giấy tờ ném xuống trước mặt cô. Cô cố với tới nhưng không sao chạm tay vào được.
Ông La vang lên một âm thanh lãnh khốc như thể người đang đứng đây chưa từng là con gái mình vậy:
- "Ngay từ giây phút này, cô, Nguyệt Khiết chính thức không phải thành viên trong gia đình ta, ta tuyên bố từ nay không có đứa con gái nào như ngươi, ta bây giờ đã không còn là quan hệ cha con máu mủ tình thân với ngươi nữa! Nghe đây KHÔNG BAO GIỜ!"
Ông La nói với một giọng nói đanh thép mà ông chưa bao giờ đối xửa như vậy với Nguyệt Khiết:
- "Cô chính thức bị đuổi khỏi nhà và đừng bao giờ quay trở lại đây nữa, chúng ta là người xa lạ."
- "Người đâu mau mau mang cô ta ném ra ngoài, chính cô ta làm dơ bẩn gia đình chúng ta!"
Những người vệ sĩ giùng giằng lôi cô bước ra khỏi phòng khách, hướng đến cánh cửa.
Nguyệt Khiết ra sức phản kháng nhưng không hiểu sao bây giờ mình lại chẳng còn sự nhanh nhẹn nữa.
Mỗi bước đi, cô cảm thấy vô cùng đâu đớn, đôi chân rỉ máu của cô từng bước khập khiễng bước đi.
Những người kia càng siết chặt cô hơn. Ánh mắt họ lộ rõ sự ghê tởm dành cho cô.
Đi đến cánh cửa lớn, họ với vẻ mặt khinh thường ném cô ngã uỵch ra bên ngoài.
Những người hầu từ từ đóng cánh cửa lại. Cô ngồi im nhìn nó đóng vào cho đến khi cánh cửa hoàn toàn khép lại. Chắc là ngay cả cánh cửa cũng nhẫn tâm không chào đón cô gái nhỏ.
Nơi này không ai hoan nghênh cô trở về.
Cửa lớn đóng lại hoàn toàn để lại một cô gái thẫn thờ nhìn với đôi mắt trống rỗng đỏ ửng và vô hồn.
Dù gì thì ông La cũng nuôi cô nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng phải có chút tình cảm. Còn Lục Sắc chỉ là con gái ruột chưa ở cùng bao giờ, thế mà lại không có tình người đuổi cô ra khỏi nhà như thế.
Nguyệt Khiết nghĩ mà đau lòng, hai hàng lệ bắt đầu lăn trên má. Đôi mắt cô long lanh như viên pha lê.
Nguyệt Khiết cũng không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay lên lau nước mắt sau đó cố hết sức chạy ra khỏi nhà.
Nhưng Nguyệt Khiết đâu biết rằng đuổi Nguyệt Khiết ra khỏi nhà là một lớp lá chắn mỏng mà mẹ cô – bà La, người duy nhất nhận ra con gái mình tạo ra để bảo vệ cô trong những tình huống nguy hiểm sắp xảy ra trong nhà.