Anh ta nhìn Khương Oánh trước mặt mình với vẻ say mê, như thể anh ta là một tên nhân loại lạc vào chốn thiên đường, giống như lần đầu tiên được nhìn thấy thiên sứ, trái tim đập bùm bùm, cái cảm giác nhịp đập mãnh liệt này khiến anh ta chợt thấy rung động lạ lùng.
Mỗi ngày nhìn thấy Khương Oánh, như thể nhìn thấy mối tình đầu.
Trình Tư Niên cảm thấy mình vừa đau khổ lại vừa sung sướиɠ.
Mấy ngày qua, anh ta như đã tìm về được cảm giác ngày xưa, thậm chí cảm giác rung động ấy còn mạnh mẽ hơn ngày trước.
“Vợ à, em đẹp quá.”
Anh ta thốt lên lời khen ngợi, muốn tiến đến ôm lấy Khương Oánh, trong đầu cũng đã bắt đầu suy tưởng.
Anh ta ôm lấy vòng eo của Khương Oánh, hai người họ ngồi xuống mép giường, anh ta ôm lấy cô cùng ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, ngoài kia là vườn hoa nhà họ trồng, đúng ngay vào mùa hoa nở, xa xa là bể bơi trong vườn, dòng nước xanh mát lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Đúng là một khung cảnh bình yên đẹp đẽ.
Thế nhưng ngay khi anh ta vừa tiến một bước đến chỗ Khương Oánh, liền nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của cô, “Anh bước vào đây làm gì, đi ra ngoài.”
Trình Tư Niên: “……”
Đến giờ mà Trình Tư Niên còn ở nhà vẫn chưa đi làm, Khương Oánh vốn cho rằng chỉ còn mỗi mình cô ở nhà thôi.
Trình Tư Niên cực kỳ khó chịu.
“Hôm nay anh được nghỉ một ngày, anh muốn dành thời gian ở bên em.”
Khương Oánh: “Tôi không cần anh bầu bạn, tôi có hẹn rồi, lát nữa sẽ đi ngay.”
Trình Tư Niên: “Hẹn ai?”
Khương Oánh hào phóng nói: “Cố Trầm.”
Sắc mặt Trình Tư Niên biến đổi, “Em đi gặp anh ta làm gì?”
“Cái lần anh ấy mời tôi đến làm giám đốc cố vấn thiết kế cho công ty anh ta ấy, tôi đã chấp nhận rồi.”
“Cái gì?”
“Cho nên lát nữa tôi định gặp mặt anh ấy để bàn bạc chi tiết hơn, nếu mọi thứ đều suôn sẻ thì khoảng chừng hai ngày nữa tôi sẽ bắt đầu làm việc, không ở nhà ăn không ngồi rồi nữa.”
Trình Tư Niên cau mày, nói với vẻ khó chịu: “Tại sao bông dưng em lại muốn đi làm vậy hả? Còn nữa, tại sao em lại không bàn bạc với anh, mà lại đột nhiên đưa ra quyết định?”
Khương Oánh liếc anh ta một cái, như thể lời nói ấy nực cười lắm, cô không buồn trả lời, xoay người bước vào phòng thay đồ.
Trình Tư Niên muốn đi theo, nhưng khi anh ta duỗi tay muốn mở cửa phòng thay đồ lại phát hiện Khương Oánh đã khóa trái.
“Khương Oánh.”
Trình Tư Niên đứng ở cửa gọi tên cô, một hồi lâu cũng không được đáp lại.
Anh ta bắt đầu hơi tức giận, muốn đập mạnh cửa, bỗng lại sợ Khương Oánh lại giận mình, chỉ có thể cố gắng đè nén cơn giận.
Đợi một hồi lâu, Khương Oánh mới mở cửa bước ra từ bên trong.
Lúc này đây cô đã thay một bộ đồ khác.
Khoác lên người một chiếc váy màu trắng, cả người toát lên cảm giác như nữ thần thời đại học quen thuộc, mái tóc dài bay bay, khí chất trong trẻo xuất trần, gương mặt không son không phấn, trông nhã nhặn lại thanh thuần, da dẻ mượt mà khiến ai nấy không khỏi ghen tị.
Trình Tư Niên nhìn cô, ngơ ngẩn nói: “Vợ, em mặc như vậy trông đẹp quá.”
Khương Oánh không để ý đến anh ta, đi vòng qua bên cạnh, bước vào nhà vệ sinh, khóa cửa.
Vẻ mặt Trình Tư Niên đầy xấu hổ, anh ta cố hít sâu mấy cái nhưng tâm trạng cũng không khá hơn là bao.
“Vợ à, em còn chưa trả lời anh đó, sao bỗng dưng em lại muốn đi làm ở công ty của Cố Trầm thế, nếu em muốn đi làm thật thì đến công ty của ba cũng được cơ mà. Có phải là Cố Trầm đã nói cái gì với em không?”
Trình Tư Niên nhớ tới bữa cơm ngày hôm đó, khi ấy anh ta đã cảm thấy Cố Trầm có rắp tâm xấu xa với Khương Oánh rồi, dù Khương Duyệt không tin nhưng đó chính là trực giác của anh ta.
Anh ta tin vào trực giác của mình.
Cố Trầm nhất định không có ý gì tốt.
Cho nên anh ta không muốn để Khương Oánh đến chỗ Cố Trầm làm việc, cũng không muốn để Khương Oánh gặp mặt Cố Trầm.
“Vợ à, anh không muốn để em đi.”
Vì thế anh ta dứt khoát nói thẳng ý muốn của mình.
“Nếu em muốn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp thiết kế, anh có thể lập một phòng làm việc riêng cho em, để em làm giám đốc, nhận đơn thiết kế, sau đó mời thêm một vài nhà thiết kế tài giỏi, anh cảm thấy ý tưởng đó không tồi đâu.”
Hai phút sau, Khương Oánh mở cửa ra, buông lời lạnh như băng.
“Tôi không muốn nghe theo ý kiến của anh, tôi chỉ muốn nghe theo ý kiến của tôi.”
“Em thực sự muốn cố chấp như vậy à?” Trình Tư Niên không vui lắm.
Tại sao Khương Oánh một hai cứ phải nằng nặc theo ý mình cơ chứ ý.
“Tôi đã quyết định rồi, huống chi, không phải trước kia anh đã nói rồi sao, công việc của mỗi người đều cần có sự riêng tư, anh bảo tôi không nên hỏi han quá nhiều cơ mà, bây giờ mấy lời đó cũng đồng dạng áp dụng cho anh đấy.”