Chương 50: Nữ vương mang thai (3)

Tần Như Lan và Đồng Nguyên Nguyên là quan hệ chị em họ, tình cảm của hai người vẫn rất tốt, thân hơn hẳn chị em ruột. Bởi tầng quan hệ này, rất dễ hiểu vì sao Lâm Tử Quỳ quen biết được Đồng Nguyên Nguyên, đối với cô em gái này cũng rất quan tâm chăm sóc dù không có Tần Như Lan bên cạnh, thẳng đến khi cô gái nhỏ này tốt nghiệp đại học, Lâm Tử Quỳ đương nhiên sắp xếp cho em ấy đến bên mình quản lý tài vụ.

Tất cả điều này, có thể nói là vì Tần Như Lan, lúc bấy giờ Lâm Tử Quỳ yêu cô gái này, lòng bướng bỉnh không muốn chủ động liên hệ với Tần Như Lan, chỉ có thể bù đắp bằng cô em gái này, mong muốn lấy đó làm mối liên kết vi diệu duy nhất giữa cô cùng Tần Như Lan.

Nhưng hiện tại, cô đã đổi sang cách nghĩ khác, chỉ thuần túy đối tốt với Đồng Nguyên Nguyên mà thôi, không nghĩ đến cái khác, thế nhưng tất cả điều này làm Tân Như Lan sau khi về nước hiểu lầm hết lần này tới lần khác, thế cho nên cô còn tưởng Lâm Tử Quỳ vẫn còn hy vọng với cô như cũ.

Cái ôm cho Tần Như Lan chỉ mang tình bạn bè, cũng không phải tình cảm cô ấy muốn, biết trong lòng người ta có hiểu lầm, mà Lâm Tử Quỳ không thể nói rõ tâm ý của mình, cho dù cô đối với Tần Như Lan đã không còn tình yêu, nhưng vẫn còn tình bạn sâu sắc, không muốn nhanh như vậy đã đánh vỡ tưởng tượng hoặc mong muốn của cô ấy, làm trái tim cô ấy tổn thương, nhiều năm qua, Tần Như Lan đối với cô mà nói vẫn quan trọng như cũ.

Hai người cảm nhận độ ấm của nhau sau nhiều năm không gặp, một người mừng rỡ một người ưu sầu, ăn ý chính là đều không nói gì phá vỡ cái ôm đẹp đẽ này, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Không để ý thời gian trôi, đồng hồ trên tường tíc tắc tíc tắc kêu, sắc nét và tươi sáng.

Cho đến khi bị tiếng di động rung trên quầy bar làm hoàn hồn, "Ong ong ong..."

"Thật xin lỗi, tớ phải nghe điện thoại"

Tần Như Lan nghe được Lâm Tử Quỳ nói, hơi chề môi, lưu luyến rời khỏi cái ôm của cô, nhưng khi ngẩng đầu thấy trên màn hình điện thoại hiển thị ba chữ lớn "Đại bảo bối", giống như đột ngột bị dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống, tay chân chết lặng, đầu óc quay mòng mòng, quả thật không thể tin được, kinh ngạc nhìn Lâm Tử Quỳ rời khỏi ghế, đi tới góc phòng nghe điện thoại.

Lâm Tử Quỳ đổi "Nữ vương đại nhân" thành ba chữ này khi Phương Y Ái mang thai thành công, bởi vì cục cưng là tiểu bảo bối của cô, thì Phương Y Ái tất nhiên trở thành đại bảo bối.

"Alo, vợ yêu, làm sao vậy?"

"Không có việc gì, nhớ em, không phải em nói nhớ thì gọi điện thoại cho em sao? Làm phiền em rồi hả?"

Nói hai chữ "làm phiền" này, Lâm Tử Quỳ chẳng hiểu sao hơi tội lỗi sờ sờ mũi, nghiêng đầu nhìn Tần Như Lan: "Không phiền đâu, mới đó mà đã nhớ em à?"

Unhidden Content - Enjoy The View!

"Ừm, chị dính người cũng không phải em không biết, còn muốn chị đợi bao lâu, đặc biệt đặc biệt rất nhớ em đó nha ~" nghe được Nữ vương làm nũng, Lâm Tử Quỳ không tự giác cong khóe miệng, vẻ mặt hạnh phúc dào dạt.

"Nhanh mà nhanh mà, em lập tức về ngay, ok ha!"

Có được đáp án bản thân muốn, Phương Y Ái cũng vui vẻ, cô luôn luôn dính lấy Lâm Tử Quỳ, trước đây còn đi làm, việc này việc kia còn có thể phân tán sự chú ý, hiện tại cô buồn chán ở nhà dưỡng thai, không có gì làm, không phải muốn cô nhớ Lâm Tử Quỳ đến khó chịu sao?

"Thật ư, vậy em nhanh một chút"

"Ừm"

... cúp điện thoại, Lâm Tử Quỳ có hơi xấu hổ từ từ đến bên cạnh Tần Như Lan, dù sao Phương Y Ái ở nhà dưỡng thai, cô cũng không muốn rời nhà lâu: "Như Lan, cái kia ..."

"Cậu có việc gấp thì đi trước đi"

Biết Lâm Tử Quỳ muốn nói gì, Tần Như Lan nhanh chóng cắt lời của cô ấy, điều này làm cho Lâm Tử Quỳ có chút vui mừng, cô gái này giống như trước đây là người hiểu ý người khác, nhiều năm qua vẫn thông minh hơn bao giờ hết, Lâm Tử Quỳ cũng không nói thêm, chỉ nói lần sau cùng ăn một bữa cơm, chào tạm biệt Đồng Nguyên Nguyên, vội vã rời khỏi.

Nhìn bóng lưng rời khỏi không hề lưu luyến của Lâm Tử Quỳ, không giống năm xưa chính là người kia không quay đầu lại nhìn cô, để lại cho cô tâm trạng mất mát hơn bao giờ hết, cô cho rằng ngay cả khi không nói thì cái người ngốc nghếch đó chỉ biết yêu cô, cái người ngốc nghếch chỉ biết đối tốt với cô, sẽ không thay lòng đổi dạ, cũng sẽ không tìm kiếm người khác, nhàn nhạt quay đầu lại, Tần Như Lan gạt đi dòng nước mắt lướt qua gương mặt, vươn tay gọi phục vụ, bắt đầu một ly lại một ly rượu đỏ chuốc say chính mình, tình yêu, rời đi, nhớ nhung, khủng hoảng, mất mát, toàn bộ đều là dằn vặt.

Từ địa ngục trở lại thiên đường, rồi lại trong nháy mắt rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, hương vị này đau đớn quá mức.

Mà người đó là ai, đoạt lấy Tử Quỳ của cô, đoạt lấy tình yêu của cô, đoạt lấy hạnh phúc của cô, mất đi cái gì cô phải đoạt lại cái đó.

Lâm Tử Quỳ không lái xe trực tiếp về nhà, mà đem xe đậu ở cổng vào trung tâm thương mại, vội vàng bước vào thang máy, rất có mục đích chạy tới một chỗ, như quen việc nên dễ làm.

"Chào chị Lâm!"

Dừng lại trước một quầy chuyên kinh doanh nước hoa, nhân viên bán hàng lập tức nhiệt tình chào mời, Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái là khách quen ở đây, vừa nhìn thấy nhà văn Lâm đi tới, nhân viên bán hàng liền biết đại gia tới rồi.

"Ừm, gần đây cửa hàng các em có sản phẩm nào mới không?"

"Hàng đầu tiên đều là sản phẩm mới nhất của bọn em mới về hôm qua, có mẫu dùng thử, chị thử xem có hợp hoặc thích không"

Nghe được nhân viên bán hàng nhiệt tình nói thế, Lâm Tử Quỳ lập tức được nhân viên cầm từng chai nước hoa một lên, giơ lêи đỉиɦ đầu xịt vào không khí, hạt nước thật nhỏ rơi lả tả xuống đỉnh đầu và đầu vai cô, động tác vốn có của gia cấp tiểu tư sản, nhà văn Lâm cũng không nhàn hạ hưởng thụ quá trình này.

Tùy ý chỉ vào một chai, nói một cách lơ đãng: "Đều không tồi, đem chai nước hoa ở giữa này gói lại giúp chị"

Cô nhân viên bán hàng nghe được lời này mà con mắt phát sáng, nơi này là trung tâm thương mại cao cấp, chuyên nhắm vào số ít người thu nhập cao, người tới nơi này mua đồ không phú thì quý, vô cùng để ý về chất lượng, cho nên người ta mua hàng ít nhất phải hỏi và dùng thử vài ba lượt thì mới mua, hơn nữa Lâm Tử Quỳ trước đây hỏi đông hỏi tây cũng chưa từng phóng khoáng như này?

Đang nhìn người khách hàng này, không chỉ không thèm để ý hỏi này kia, sự chú ý đặt hoàn toàn trên quần áo của cô.

Chỉ thấy Lâm Tử Quỳ đưa tay kéo áo lên mũi ra sức ngửi, một hồi ngửi ngửi bên này, một hồi lại quay đầu đi ngửi ngửi bên kia, hành động có vẻ hơi kỳ quái, nhưng ai biết trái tim của cô là một bông hoa hạnh phúc, ừm, không sai, không sai, như này thì Phương Y Ái sẽ không ngửi được mùi nước hoa của Tần Như Lan.

Chìm đắm trong vui sướng của bản thân, Lâm Tử Quỳ mang theo "quà tặng" cho Nữ vương bệ hạ trở về, thỉnh thoảng lại gật đầu, cảm thán chỉ số thông minh của cô cao, mặt đầy tươi cười, khóe miệng thiếu điều cong dài đến mang tai.

"Ring ring"

Nghe được tiếng chuông cửa, Phương Y Ái buông thư trong tay, mang dép đi trong nhà vào lao ra khỏi phòng. Dì ở nhà mở cửa cho Lâm Tử Quỳ, nhà văn Lâm của chúng ta mới vừa vào cửa chưa kịp đổi giày, đã thấy Phương Y Ái chạy đùng đùng đùng xuống cầu thang từ xa.

Cô sợ đến nỗi một giây cũng không dám dừng lại thì vọt tới cửa cầu thang nhận mệnh, mở hai tay ra, đón được Nữ vương bệ hạ gục trong lòng cô.

"Em nói chị nên kiềm chế chút mà, chị đang mang thai đó!"

Ôm lấy cổ vợ, Phương Y Ái hạ xuống một nụ hôn, có chút trách cứ nói: "Cũng tại em, không phải nói lập tức về nhà sao? Em xem hiện tại mấy giờ rồi?"

Tay ôm lấy cổ Lâm Tử Quỳ đưa ra trước mặt, cho cái người này nhìn thật kỹ thời gian trên đồng hồ, miệng thở phì một hơi với dáng dấp mang binh hỏi tội.

"Chờ đã" nói xong, đột nhiên biến sắc, lập tức vùi đầu chôn ở đầu vai và cổ Lâm Tử Quỳ ngửi tớin gửi lui, mùi hương này ...

"Ah, ngứa, ha ha"

"Nói, trên người em sao lại có mùi lạ"

Hai tay cầm lấy vạt áo Lâm Tử Quỳ, chóp mũi chạm chóp mũi đối diện nhau, bộ dáng chim nhỏ nép vào người biến mất không còn sót chút gì, còn lại là dáng vẻ trong mắt phun lửa giận, đôi mắt tràn đầy trêu chọc.

"Mũi cũng thính nhỉ" vừa nói vừa vỗ vỗ vai vợ, xoa dịu cơn giận của Nữ vương bệ hạ, cợt nhả lấy chai nước hoa vừa mua từ trong túi ra, "Tèn ten ten, mua cho chị chai nước hoa mới nè có thích không"

"Hở?"

Nghe được nhà văn Lâm nói như vậy, lại cúi đầu nhìn món quà nhỏ trong tay Lâm Tử Quỳ, thật đúng là có quà, Phương Y Ái không tự giác xấu hổ, ngược lại nghĩ bản thân là tiểu nhân đo lòng quân tử, phụ ý tốt Lâm Tử Quỳ cho cô, yếu ớt buông tay ra, để ý vạt áo vừa bị bản thân cô túm bị nhăn, cẩn cẩn thận thận hỏi: "Cục cưng à, em có thể không tức giận không?"

Thấy dáng vẻ Nữ vương bệ hạ biết sai thì sửa, Lâm Tử Quỳ trái lại có chút trách cứ bản thân, bất quá bản thân vốn cũng không làm chuyện gì đuối lý, chỉ sợ Phương Y Ái hiểu lầm hại thân, mới cố ý lừa dối cô đi mua nước hoa.

Tìm được lý do đường hoàng cho bản thân, lưng Lâm Tử Quỳ cũng thẳng lên, tiến lên vuốt ve vòng eo Phương Y Ái cùng đi lên lầu, "Tức giận làm gì, chị không phải cố ý"

Từ khi Nữ vương bệ hạ mang thai, có thể nói mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ dính lấy Lâm Tử Quỳ, quấn chặt lấy cô ấy, nhưng rất may mắn Lâm Tử Quỳ là một nhà văn, không chuyện gì quan trọng, cơ bản sẽ không rời nhà, toàn tâm chăm sóc Phương Y Ái.

Kỳ thực Phương Y Ái hổ thẹn là bản thân cô không tin tưởng và mở lòng với Lâm Tử Quỳ, nếu như nhà văn Lâm oán giận cô thì trái lại lòng dễ chịu hơn. Trở lại phòng, yên lặng đón nhận món quà của Lâm Tử Quỳ, mở ra, bên trong là một lọ nước hoa màu lúa mạch, cúi đầu ngửi ngửi: "Tử Quỳ, trước đây chị dùng đều không phải loại này"

Phương Y Ái dùng nước hoa cố định, đã nhiều năm chưa từng thay đổi, không nghĩ ra vì sao hôm nay Lâm Tử Quỳ lại tặng cho cô chai nước hoa này.

"Mùi hương trước đây chị dùng có vẻ trong sáng nhưng lạnh lùng, mà hiện tại chị đang mang thai, toàn thân trên dưới đều bao phủ ánh sáng tình thương của mẹ, cho nên càng thích hợp với mùi này, hương thơm trở nên dịu dàng hơn rất nhiều"

Nghe được Lâm Tử Quỳ giải thích, nội tâm Phương Y Ái lại tràn đầy yêu thương, con mắt nhìn Lâm Tử Quỳ tất cả đều là tình yêu, ngồi bên giường, hướng về phía nhà văn Lâm đang đứng một bên ngoắc ngoắc ngón tay, đợi được lúc người nhích lại gần, lập tức dâng môi thơm.

"Chị vẫn ngửi thấy trên người em có mùi nước hoa khác là thế nào? Không phải mùi nước hoa này"

"Ha ha ha, mũi chị thính quá đó" Lâm Tử Quỳ bóp bóp cái mũi xinh đẹp của Phương Y Ái, "Chờ em"

Nói xong, vô cùng ưu nhã ra cửa phòng, không lâu sau đem một cái ba lô bằng da màu đen theo vào, nhưng lại như kẻ trộm quan sát kỹ cửa phòng, khóa lại, thần thần bí bí mở ba lô lấy ra một nồi lẩu nhỏ.

"A, cục cưng, yêu em chết mất" Phương Y Ái trong nháy mắt tỏa sáng hai mắt, đã lâu không ăn món này. Xông lên ôm lấy cổ vợ hôn liên tục.

"Ôi ôi ôi, được rồi, được rồi, ăn nhanh một chút, để mẹ chị lên đây rồi thì đừng mơ"

Lẩu Tứ Xuyên là món ăn nổi tiếng, Phương Y Ái theo lý thuyết là tiểu thư con nhà giàu từ nhỏ lớn lên ra vào nhà hàng cao cấp, căn bản không có cơ hội ăn quán ven đường, nhưng quan trọng là ... Nữ vương bệ hạ sau khi quen với Lâm Tử Quỳ thì thường thường được ăn các món bình dân này, lúc này mới thường xuyên được dẫn đi ăn thức ăn đường phố, hơn nữa còn rất yêu thích.

Ba Phương mẹ Phương cũng biết, ngoài miệng căn dặn vài lần cũng không nói thêm gì, thế nhưng hiện tại khác xa lúc đó, Phương Y Ái mang thai, mẹ Phương ra tối hậu thư cấm Phương Y Ái không được ăn tất cả đồ ăn không sạch sẽ, những điều này Phương Y Ái có thể chấp nhận, nghĩ Lâm Tử Quỳ cưng mình nên cô muốn ăn gì cũng sẽ không ngăn cô, thế nhưng người này hết lần này tới lần khác giúp đỡ mẹ cô, tuy nói vì muốn tốt cho cục cưng, mà cô là phụ nữ có thai, muốn ăn này ăn nọ thì không thể nhịn được nha.

Cho nên thấy Lâm Tử Quỳ mua đồ ăn cho cô thì nghĩ người này hôm nay đặc biệt săn sóc.

"Nịnh nọt gì đó hồi nãy, chỉ một lần này, lần sau không được viện cớ này nữa"

"Biết mà"

...

"Quỳ, em cho chị ăn cay chút nha"

"Không được, chị ăn cục cưng sẽ không xong"

Lúc này, Nữ vương bệ hạ như một cô gái bình thường, tựa vào bàn chăm chú nhìn đồ ngon sắp được ăn, cái giá của bà chủ đã bị quăng lên chín tầng mây, căn phòng trà ngập hương thơm lại làm Lâm Tử Quỳ liên tục nuốt nước bọt, sớm biết cô cũng mua cho mình một phần.

"Cục cưng ăn cay được nha, nóng thế nhờ!"

"Muốn nóng chết em hả. Nhanh mở cửa sổ, mùi này nồng quá"

"Vậy chị cho em ăn một miếng đi rồi em làm"

"... quên đi, quay về với việc chính hôm nay là chị hổng có ra ngoài, nếu như mẹ chị biết thì người hứng gạch là em"

Ặc, ba vạch đen thui vô tình xuất hiện trên trán Lâm Tử Quỳ, tức giận nghiến răng nghiến lợi, cô lại gặp phải con sói mắt trắng này thế, mua cho cổ này kia kia nọ mãi chẳng cảm ơn mà còn đe dọa cô, nếu không phải Nữ vương bệ hạ đang mang thai thì ngày hôm nay cô khẳng định sẽ "chăm sóc" thật tốt cô ấy, đáng giận mà.