Chương 48: Nữ vương mang thai (1)

Phương Y Ái rốt cục cũng được làm mẹ như ý nguyện, hết hôm nay mới chính thức mang thai được một tháng, ngoại trừ người trong nhà, những người khác đều nhìn không ra Nữ vương bệ hạ mang thai.

Mùi vị làm phụ nữ có thai Lâm Tử Quỳ chưa từng nếm thử, nhưng mùi vị hầu hạ phụ nữ có thai cô quả thực khắc cốt ghi tâm, người trong nhà lo lắng Lâm Tử Quỳ ăn không tiêu, càng lo lắng người này không chăm sóc tốt Phương Y Ái, cho nên trong lúc mang thai bà chủ Phương vẫn ở lại nhà mẹ đẻ, do ba Phương mẹ Phương cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, mẹ Lâm cũng thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai nhà, mỗi lần đều mang chút canh gà hầm và vân vân, tuy rằng Phương gia bên này cũng không thiếu, nhưng đó là tấm lòng của người sắp làm bà, bà đều xem vợ của con gái cùng cháu ruột là bảo bối. Tự nhiên biết mẹ Lâm muốn tốt với mình, mỗi lần Phương Y Ái đều uống hết canh một cách sạch sẽ.

“Tử Quỳ ~ ”

Phương Y Ái có chút ai oán gọi nhà văn Lâm đang ủi quần áo.

“Làm sao vậy, bảo bối?”

Đưa lưng về phía vợ, không chú ý đến cảm xúc nhỏ trong từ ngữ của Phương Nữ vương, tiếp tục công việc trong tay, tùy ý trả lời.

“Lại mập!” có cô gái nào có thể chịu được cân nặng của mình tăng theo đường thẳng như thế, huống chi là người thích chưng diện và để ý ngoại hình như Phương Y Ái. Gần đầy cô rất phiền não, từ sau khi có cục cưng trong bụng sức ăn của cô càng lúc càng lớn, cái này cô không biết gọi thế nào cho phải.

Lâm Tử Quỳ lặng lẽ xoay người, nhìn thoáng quá Nữ vương đang ngồi trên giường hờn dỗi, không khỏi lắc đầu, khóe miệng cong lên, phụ nữ khi mang thai đều có tính tình trẻ con thế này sao? Nhìn vẻ mặt người đẹp mất hứng, phiền muộn xoa xoa cái bụng, không biết là đang sờ lên vòng eo đang to ra hay đang vỗ về cục cưng.

Đâu chỉ là ăn uống nhiều hơn, trong khoảng thời gian này, tính tình Nữ vương bệ hạ cũng càng lúc càng kỳ lạ, làm xong việc trong tay, Lâm Tử Quỳ ủi xong quần áo mặc trong nhà lẫn mặc đi ra ngoài, vẻ mặt thích ý đi đến bên người người đẹp, quyết định thoải mái nói: “Không sao, đây là cân nặng của cục cưng không phải của em!”

“Nào có, bụng còn chưa có to ra, coi như là cân nặng của cục cưng cũng chỉ là một phần nhỏ” cấp tốc phủ định lời nói của Lâm Tử Quỳ, nghe được khóe miệng Lâm Tử Quỳ không khỏi cong lên, làm sao nhà văn Lâm có thể nói tiếp?

“Ách … cái này, vốn phụ nữ có thai sẽ ăn nhiều một chút, nếu để cục cưng bị đói sẽ không tốt, đúng không, trong khoảng thời gian này mập cũng không phải cả đời đều mập”

“Không muốn mập”

“Mang thai nhất định phải mập!” cô thực sự bội phục logic của Phương Y Ái, em nói không mập sẽ không mập, dáng vẻ lúc trước cô ấy ép mang thai với cô vẫn còn rất rõ ràng, biết rõ thời kỳ mang thai sẽ mập lên không thể bàn cãi, sự tình đến bây giờ đã xảy ra, hối hận cũng không kịp.

Lâm Tử Quỳ trả lời so với trước còn cao hơn vài đề-xi-ben, y như hào hứng thông cáo cho thiên hạ biết, làm ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Nữ vương bệ hạ dập tắt trong nháy mắt, trong lúc nhất thời oán giận, người này rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là an ủi không?!

Đẩy tay Lâm Tử Quỳ đang đặt bên hông cô ra, trực tiếp nằm lên giường, đắp chăn đi ngủ.

Hiện tượng này nhà văn Lâm tháng này đã sớm thấy, bởi vì … tất cả mọi người đều hiểu được tính tình phụ nữ có thai quả nhiên thất thường như trong truyền thuyết, bây giờ chuyện lớn chuyện nhỏ Nữ vương bệ hạ đều có thể vạch lá mà tìm, như sáng sớm hôm qua khi rời giường Lâm Tử Quỳ tỉnh trước lại không đánh thức cô bằng nụ hôn; như sáng nay cô chỉ hôn một cái, hôn lên cái bụng của Nữ vương nhưng lại không hôn Nữ vương, vì vậy Phương Y Ái quang minh chính đại nói người Lâm Tử Quỳ yêu nhất không phải cô, bắt đầu ăn dấm chua từ cục cưng, vừa hờn dỗi; như buổi chiều Phương Y Ái nói muốn ăn bánh ga-tô muốn Lâm Tử Quỳ đi mua cho cô, mà nhà văn Lâm sống chết không đi, nhưng khi Phương Nữ vương nói là cục cưng muốn ăn thì lập tức chạy không ngừng vó ra ngoài.

Bất quá đáng ăn mừng là Phương Y Ái phát giận cũng rụt rè nhã nhặn, chỉ phát tác trước mặt Lâm Tử Quỳ, hơn nữa chỉ hờn dỗi, tuyệt đối không có la hét hay nói năng bậy bạ làm mất danh tiếng tiểu thư quý tộc.

Có trời biết, sáng sớm hôm qua Lâm Tử Quỳ bởi vì vội chạy vào WC mới không kịp hôn Nữ vương bệ hạ … hôn bụng cô ấy hay hôn môi không phải đều hôn cô ây hay sao … bơ vụ mua bánh ga-tô là vì muốn đùa giỡn người đẹp …

“Tiểu Ái, bảo bối, đại bảo bối!” Lâm Tử Quỳ cũng yêu thương Phương Y Ái, dù sao nguyện ý vì cô sinh con cũng rất khổ cực, thật ra theo lương tâm mà nói, Phương Y Ái sau khi cấn thai không bao lâu, tình trạng nôn nghén càng lúc càng lợi hại, mỗi lần đều thấy Phương Y Ái rất khó chịu, Lâm Tử Quỳ khó chịu miễn bàn, nhưng cô gái này một lời oán giận cũng chưa từng nói qua, trái lại cô ấy rất thoải mái, chỉ phàn nàn lo lắng về cân nặng cùng dáng người của cô ấy, vợ ngoan mẹ hiền như vậy tuyệt đối khó tìm.

Tiến lên nằm xuống phía sau Phương Y Ái, khéo tay chống người, vòng tay qua vòng eo người đẹp, thân mật dựa sát vào người vợ, tư thế thân mật không có khe hở toát ra hương vị lãng mạng nhất, không có được câu trả lời cũng không để ý, mùi hương trên người Phương Y Ái càng lúc càng hấp dẫn cô, không tự chủ mà chôn mặt mình sau gáy người đẹp, Lâm Tử Quỳ xin thề cô chỉ mê mẩn mùi thơm mái tóc nơi đó của người đẹp, không nghĩ rằng cơ thể lại bắt đầu khô nóng.

Có thể cảm nhận bản thân cô nóng lên, Lâm Tử Quỳ lại to gan xoa eo cô hơn, giống như một cây đuốc, trong nháy mắt đốt cháy tất cả, cả hai cô đều còn trẻ tuổi nhưng đã lâu chưa đụng vào thân thể đối phương làm cả hai không thể khống chế được ham muốn.

Xoay người, ôm lấy Lâm Tử Quỳ đang chôn đầu ở cổ mình, mỗi một nụ hôn đều thả ra nhiệt tình, Lâm Tử Quỳ lưu luyến chỗ này muốn chết, mãi chưa muốn rời khỏi, mà chỗ ướŧ áŧ bị gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào làm phiền, mang đến cảm giác mát, làm Phương Y Ái nhịn không được run rẩy, trong đầu có sấm sét giáng xuống, bỗng nhiên thanh tỉnh đẩy người nào đó không thể kiềm chế trên người cô ra.

“Không được, Tử Quỳ”

Vừa nói vừa cúi đầu nhìn bụng, dường như đang an ủi cục cưng trong bụng. Thấy hành động này, Lâm Tử Quỳ như mới tỉnh mộng, có chút trách cứ bản thân lỗ mãng.

“Xin lỗi Tiểu Ái, em chỉ là, chỉ là…”

“Cục cưng, không phải nhịn đến khó chịu rồi?”

Không sai, một tháng này, mỗi ngày mỗi đêm có người đẹp trong lòng cũng không ngừng kiềm chế phát sinh chuyện ân ái, Lâm Tử Quỳ đều nhịn, lo lắng cục cưng chưa được ba tháng sẽ gặp nguy hiểm, cô và Phương Y Ái cho dù còn muốn cũng không có hành động không thực tế, đêm nay cô thực sự rất đói.

Thấy ánh mắt xin lỗi vợ, Phương Y Ái ngồi lên đùi Lâm Tử Quỳ, hai tay ôm lấy khuôn mặt người ấy, chóp mũi hai người chạm váo nhau: “Xin lỗi cục cưng”

Lâm Tử Quỳ mang sức sống của tuổi đôi mươi, bình thường một tuần ấy ấy từ bốn đến năm ngày, hôm nay đã một tháng, Phương Y Ái làm sao lại không biết cô nhẫn nhịn, lần mang thai này khiến cho chồng cô nghẹn chết.

“Không có việc gì, em đi tắm”

Hôn lên trán vợ, Phương Y Ái dùng giọng nói mềm nhẹ đặc biệt của mình thoải mái nói: “Đi đi”

--------

Đêm khuya, Lâm Tử Quỳ vẫn bướng bỉnh với tư thế kia nhưng không thể nào chợp mắt được, vì sao lại rơi vào tình trạng này? Nguyên nhân là sau khi nhà văn Lâm tắm xong không mặc bộ áo ngủ màu xanh kia, điều này làm cho Nữ vương bệ hạ lại được cơ hội xử đẹp cô, áo ngủ này được Phương Y Ái đặt làm riêng theo kiểu áo cặp cha-con, tuy nói cục cưng còn chưa sinh, nhưng bắt Lâm Tử Quỳ mặc trước cho quen, lý do nói ra nghe rất hay. Nhưng đáng tiếc nhà văn của chúng ta không cảm kích, cô cho dù xuân hạ thu hay đông đều mặc áo thun quần short đi ngủ, bộ đồ ngủ Phương Y Ái đặt làm này quần quá dài, cho nên sau khi tắm xong đi ra cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy bộ đồ bản thân thường mặc mặc vào, đồng thời còn không biết ăn năn hối lỗi trước cái nhìn phun lửa của người đẹp, lúc Phương Y Ái hỏi cô, còn có ý cự cãi lại, vì vậy liền xuất hiện màn tự làm bậy này.

“Em nói không phải em tự kiếm chuyện, có biết bộ đồ ngủ kia là chị tự tay thiết kế cho em cùng cục cưng không, em còn không cảm động”

“Không phải đã mặc đồ rồi sao?” vươn hai tay ngáp liên tục đến chảy nước mắt làm biểu cảm đáng thương biến mất, cô xin thề nếu như Phương Y Ái muốn sinh đứa thứ hai thì cô sẽ bỏ nhà trốn đi.

Phương Y Ái thoải mái nằm trong chăn, dạy dỗ Lâm Tử Quý đang ngồi thẳng tắp trên giường, tư thế này là chính Phương Y Ái yêu cầu người nào đó làm, như vậy mới có vẻ có thành ý, từ lúc mang thai, mức độ Nữ vương đại nhân thương hương tiếc ngọc từ từ hạ thấp, nếu như là trước đây, Lâm Tử Quỳ chỉ cần hơi mệt thôi đã thương, hiện tại, thay đổi biện pháp dằn vặt nhà văn Lâm, người đẹp này tâm càng ngày càng tàn bạo.

“Em không cam tâm tình nguyện”

Lâm Tử Quỳ cãi lại, đến lúc này còn không biết hối cải, xem ra đêm nay không muốn ngủ.

“… a… em mặc kệ, chị từ từ mà chơi, em muốn ngủ” nội tâm nghẹn hồi lâu rồi hiên ngang lẫm liệt nói, hiện tại cô đã hiểu, cô không nên chiều chuộng cô gái này, nhất là thể loại hư hỏng như Phương Y Ái. Nói xong, nhân lúc Phương Y Ái còn chưa kịp phản ứng nhanh chóng tắt đèn ngủ ở đầu giường, xốc chăn lên nằm xuống, mặc cho Phương Y Ái làm thế nào cũng không để ý. Thế giới của cô đã trở lại thanh tịnh thưở nào.

Khi nào mới sinh con đây chời? Lúc nào đây hả!