Chương 46: Mang thai đại chiến (7)

Cả đêm Lâm Tử Quỳ mặc áo ngủ thong thả đi tới đi lui trong phòng khách Phương gia, sợ lại làm ra hành động đánh thức cả nhà cho nên cũng không dám gõ cửa, không thể làm gì khác hơn là một mình bồi hồi ngoài cửa tới sáng sớm, thầm nghĩ trước đây Phương Y Ái đuổi cô ra ngoài phòng cũng sẽ lo lắng cô cảm lạnh, ném cho cái chăn và vân vân, thẳng thắn canh giữ ngoài cửa có vẻ có thành ý một chút. Thế nhưng trái chờ phải chờ thẳng đến bình minh cũng không thấy cửa phòng có động tĩnh gì, xem ra lần này Phương Y Ái rất tức giận.

Tựa lưng vào bức tường treo câu đối đối diện cánh cửa giương mắt nhìn cả buổi tối, bầu trời sáng chưng, do dự bước lên phía trước.

“Phành”

“Tiểu Ái ” người cả đêm không thấy, Lâm Tử Quỳ có chút lo lắng, tay giơ lên đang chuẩn bị gõ cửa thì không ngờ Phương Y Ái vừa lúc đi ra, cánh tay giữ nguyên động tác gõ cửa dừng trong không trung, liếc mắt nhìn đối diện, thấy đôi mắt sưng đỏ, tuy rằng bị lớp trang điểm che giấu, nhưng người bên gối sao lại không biết, lòng không biết tư vị: “Chị ...... ”

Không có phản ứng nào đáp lại, Phương Y Ái lạnh lùng thu hồi ánh mắt, đẩy Lâm Tử Quỳ ra đi đến hướng cầu thang.

"Tiểu Ái! Tiểu Ái chị đi đâu hả?” biết vợ đi ra, Lâm Tử Quỳ mới phát hiện Phương Y Ái đã sớm quần áo nón khăn chỉnh tề, đeo giỏ xách, bộ dáng phải ra ngoài, cũng bất chấp này nọ, bước nhanh hơn tới phía sau Phương Y Ái, chăm chú ôm vòng eo người đẹp trở về.

“Lâm Tử Quỳ, em làm gì đó, buông ra!” bất ngờ không đề phòng bị người ôm lấy, Phương Y Ái sợ hãi kêu, nghĩ thì ra là tên trứng thúi Lâm Tử Quỳ này, mặt không lưu tình giơ cao túi xách trong tay đánh ra phía sau.

“Bốp!”

Từ tối hôm qua cho tới sáng sớm hôm nay bất quá cũng chưa tới mười hai giờ, cô đã bị Nữ vương bệ hạ luôn luôn thục nữ Lâm Tử Quỳ hoa lệ lệ đánh hai lần, bất quá lần này thật rất đau.

“A ~” tiếng hét thảm này có thể êm tai hơn tối hôm qua, liều mạng ôm cái đầu bị giã, đau muốn chảy nước mắt, Tiểu Ái không phải giận thật cũng sẽ không đánh cô.

Nhìn người nào đó đau ngồi xổm trên mặt đất xoa đầu, Phương Y Ái cũng thương, trách bản thân xuống tay hơi nặng, nghĩ tiến lên an ủi người phát ra tiếng la. Chịu đựng dối lòng, bỏ lại hai chữ đáng đời rồi lại xoay người muốn xuống lầu lần thứ hai.

Nghe được tiếng giày cao gót của Nữ vương bệ hạ vang lên lần thứ hai Lâm Tử Quỳ ngực uất ức vạn phần, nhiều … năm qua đây chính là lần đầu tiên bị Phương Y Ái lạnh nhạt như thế, thở phì phì đứng lên, không nói hai lời, trực tiếp tiến lên chặn ôm ngang lấy Phương Y Ái trở về.

Chờ lúc Phương Y Ái phản ứng lại được thì đã bị Lâm Tử Quỳ không chút nào thương tiếc ném lên trên giường, mà người nào đó hiện tại đang cởϊ qυầи áo trên người cô, quả thực làm cơn giận trong lòng cô bùng lên: “Lâm Tử Quỳ, chị cảnh cáo em, lập tức đi xuống cho chị”

Mà trên người ta thì sao, hoàn toàn không thèm để ý lời cảnh cáo, cởi được áo dưới áo khoác Y Ái sau đó lại cởi tiếp váy: “Tam tòng tứ đức, đây là nghiêm phạt đối với người vừa đánh em!”

“Em ... ngày hôm nay em dám dùng sức mạnh đối với chị thử xem .... bước xuống”

Giãy dụa đứng dậy muốn đẩy người nào đó không biết tốt xấu ra, cũng không nghĩ đến động tác còn chưa làm, Lâm Tử Quỳ đã đứng dậy đến tủ quần áo bên kia chọn quần áo mặc vào, đây là ý gì, cởi sạch chỉ chừa nội y cho cô, sau đó không quan tâm vứt sang một bên, trong lúc nhất thời vừa tức giận vừa xấu hổ, Phương Y Ái giận không chịu được chất vấn: “Lâm Tử Quỳ, em có ý gì?”

Hiểu rõ người đẹp tức giận, Lâm Tử Quỳ lúc này mới làm như không có việc gì, vẻ mặt vô tội hồi đáp: “Làm vầy thì chúng ta có thời gian cùng nhau mặc quần áo, suy cho cùng thì em không thể mặc áo ngủ mà ra ngoài cùng chị chứ nhỉ?”

Đây là logic gì, muốn cùng cô ra ngoài thì ném cô lên giường chẳng quan tâm, đây hẳn là thái độ nhận sai sao? Phương Y Ái càng nghĩ càng giận, cởi thành như vậy không có lời giải thích sao? Nghĩ vậy, Phương Y Ái nhanh chóng tiến lên kéo Lâm Tử Quỳ đang vội chọn quần áo, nhấn lên trên giường, đem chỗ tóc dài xỏa trước ngực vuốt ra sau đầu, lẳиɠ ɭơ dụ dỗ nói rằng: “Dù sao cũng phải có đi có lại nha!”



Dựa theo lẽ thường mà nói cặp vợ vợ son sau khi kết hôn có thể sinh hoạt tình yêu nhằm tăng thêm gắn bó keo sơn, mà vợ vợ nhà Lâm Tử Quỳ sinh hoạt hôm nay bất đồng, Nữ vương đại nhân đang như một đại gia vào thanh lâu tìm được cô nương đàng hoàng sau đó ăn sạch rồi vỗ mông bỏ đi.

Tất cả đều chỉ có thể nói do cơn giận của Phương Y Ái còn chưa tan, Lâm Tử Quỳ nằm trong ổ chăn bất đắc dĩ lắc đầu, theo động tác Phương Y Ái cũng đứng dậy mặc quần áo.

“Tiểu Ái, em nói chị muốn đi đâu? Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không!”

“Em biết em không nên gạt chị, mà chị lại tưởng tượng thành mớ chuyện, em gạt chị cũng vì không muốn chọc giận chị!”

“…… chị khó chịu trong lòng thì nói ra, nếu trong ….. đều không phải, Tiểu Ái, Tiểu Ái”

Như một bác gái chỉ lo lẩm bẩm, hoàn toàn không chú ý tới Nữ vương bệ hạ đã mở rộng cửa, hoảng loạn mặc quần đuổi theo. Vừa đuổi vừa nói: “Tiểu Ái, rốt cuộc chị muốn đi đâu!”

“Nạo thai!”

“….. rầm!”

Người nào đó không biết tên ngã trên mặt đất, nát thành mảnh nhỏ, hai người chỉ lo cãi nhau, căn bản không chú ý mấy người lớn trong đại sảnh đang ăn điểm tâm.

Ba Phương mẹ Phương còn có mẹ Lâm Tử Quỳ ở nhà ăn đang ăn điểm tâm, trò chuyện vui vẻ, chợt nghe thấy vợ vợ son cãi nhau, con gái mình mới ra khỏi cửa phòng, Lâm Tử Quỳ ngay phía sau đuổi theo ra, cho hiểu lòng nhau, liếc liếc nhau, tất cả mọi người lộ vẻ hiểu rõ mỉm cười, coi như đang nói: “Phụ nữ có thai xấu tính còn không mau dỗ dành!”

Đang cười hài lòng, ai biết khi Phương Y Ái nói “Nạo thai” không khác gì quăng một trận bom. Ba Phương vốn đang ăn ngon lành bị giật mình sợ đến nỗi làm rớt bát cơm cầm trong tay.

Mấy người vội vàng buông bát trong tay, chạy tới cửa cầu thang hỏi Phương Y Ái đang từ trên lầu đi xuống: “Tiểu Ái a, con vừa nói cái gì?”

“Đúng vậy, Tiểu Ái, con đừng làm ba sợ”

Thấy mấy đôi mắt lo lắng của người lớn, Nữ vương bệ hạ cũng không nói gì, không nghĩ tới chỉ lo cãi nhau với Lâm Tử Quỳ, lại không nghĩ rằng ba mẹ mình nghe thấy, quấn quít lấy cô bắt đầu giảng bài, tối hôm qua bị tức đến đau đầu ngày hôm nay lại bị nói đến váng đầu, xoay người nhìn ba Phương với vẻ mặt con gái nghịch ngợm: “Ai nha ~ ba, ba cũng đừng quản!”

Nói xong, cảm giác được Lâm Tử Quỳ đuổi theo, bất chấp mọi thứ, nhất định phải ra ngoài.

Lâm Tử Quỳ vừa chạy xuống dưới lầu, đã bị mẹ Lâm giữ lại, hỏi chuyện gì xảy ra.

“Không có việc gì. Không có việc gì, ba, mẹ, Tiểu Ái là phụ nữ có thai tính tình bất ổn, con đi theo chút rồi về, mọi người đừng lo lắng” nói xong, dưới cái nhìn lo lắng của mọi người mà chạy đuổi theo Phương Y Ái.

Nữ vương bệ hạ vội vàng chạy tới ga ra, mới vừa lên xe đã bị Lâm Tử Quỳ đuổi theo ngồi vào rút chìa khóa, trong nháy mắt, giống như có thêm sức mạnh, phóng ra khí lạnh toàn thân cực thấp, ẩn chứa tức giận: “Đưa đây”

“Chị xuống xe”

“Chị nói một lần nữa, đưa đây”

“Phương Y Ái, em cũng nói lại lần nữa, xuống xe! Chị không cảm thấy hiện tại chị thuộc loại cố tình gây sự điển hình sao?”

Nửa câu sau không thể nghi ngờ đã dẫm vào bãi mìn của Phương Y Ái, Nữ vương bệ hạ quả thực chịu không nổi dáng dấp đương nhiên của Lâm Tử Quỳ, như thể người phạm sai lầm trong tình yêu với là Phương Y Ái cô. Ngực nghẹn một hơi, dẫm giày cao gót tám phân hùng hổ bước khỏi xe: “Ý của em là chị không nói lý?!”

Lâm Tử Quỳ mang giày đế bằng, hôm nay có hơi thấp hơn Nữ vương bệ hạ, Phương Y Ái vốn có khí thế áp đảo cô, đứng cạnh người cao hơn nhất thời chột dạ không ít, nhưng người chủ gia đình không thể thua.

“Chị không nghe em giải thích mà ở đây giận dỗi, em xin lỗi chị thì chị lại không nghe, rốt cuộc chị muốn thế nào!”

“Không phải em nói hôm nay muốn chị đến bệnh viện kiểm tra thân thể sao?”

Lời vừa ra miệng, liền làm Lâm Tử Quỳ sửng sốt, hóa ra là muốn đi bệnh viện kiểm tra, đúng vậy, tối hôm qua người đẹp hình như có nói, sau khi hiểu rõ tình huống trên mặt có hơi chút lúng túng, vừa rồi còn nói Phương Y Ái cố tình gây sự, hiện tại ngược lại có vẻ cô không nói lý.

Len lén nhìn Nữ vương bệ hạ bị chọc tức đến mặt xanh rồi lại trắng, đang muốn tiến lên nhẹ giọng an ủi vài câu thì Phương Y Ái ôm lấy hai tay tựa người vào bên cạnh cửa xe phụ ngạo kiều.

“Muốn nói là, muốn nói là, trách em trách em, bảo bối đừng nóng giận!”

“Đừng đụng vào chị, chị là loại người cố tình gây sự mà nhà văn lớn đã nói đó!” Phương Y Ái hay dỗi, bản thân cô tối hôm qua đau lòng rơi lệ cả tối mà Lâm Tử Quỳ cũng không hỏi cô một câu, tuy rằng chính cô đuổi người ta ra, nhưng Quỳ không biết gõ cửa hỏi cô đôi ba câu sao? Sáng nay bị cô đùa giỡn, ẻm lại bắt đầu chỉ trích cô cố tình gây sự, điều này ai cũng chịu không nổi!

Sớm đã quen thuộc với sự chanh chua của Nữ vương bệ hạ, hệ miễn dịch của Lâm Tử Quỳ với vấn đề này không phải mạnh bình thường, biết hiện tại muốn Phương Y Ái thoải mái thì ôm chặt lấy, mặc cho Phương Y Ái giãy dụa dỗi hờn trong lòng cô, đợi đến lúc giãy mệt rồi thì lại la hét, một chiêu cũng rất hữu dụng.

“Tiểu Ái, chúng ta không giận nhau nữa có được không?”

“Không phải em chọc chị, khi không sao chị cãi nhau với em được?”

Phương Y Ái ngoài miệng biết là không tha cho Lâm Tử Quỳ, thế nhưng, nếu như Nữ vương bệ hạ đồng ý đấu võ mồm nói rõ thắng lợi đã không xa. Bàn tay dán trên lưng người đẹp nhẹ nhàng vỗ về: “Đúng ~không ~ nè ~ cầu thủ của em có thể được sút phạt, để khuôn mặt nhỏ có thể tốt hơn chưa?”

“Đi” oán trách cho người nào đó một cái liếc trắng mắt, dáng người hoàn hảo từ trong lòng Lâm Tử Quỳ đi ra, bày ra tư thái phượng lâm thiên hạ ra lệnh: “Đi lái xe, chị đã hẹn trước”

Nói xong, nhìn cũng không nhìn Lâm Tử Quỳ, đi vòng qua bên kia lên xe.

Nhận được ân điển của Phương Y Ái xong, Lâm Tử Quỳ quả thực mừng rỡ đến chẳng biết tên họ là gì, như vậy là nói lên chuyện tối hôm qua với sáng nay là xong rồi sao? Người đẹp này có suy nghĩ thật khó đoán!



“Báo cáo kiểm tra của cô Phương đã có, từ trong tài liệu cho thấy các chỉ số sức khỏe của cô đều rất phù hợp, chúng tôi đề nghị cô mau chóng phẫu thuật càng sớm càng tốt và sắp xếp một ngày để phẫu thuật, cô xem có thể chứ?”

Trong bệnh viện tư nhân cao cấp của thành phố S, Phương Y Ái cùng bác sĩ thương lượng chuyện mang thai quan trọng, bởi cuộc hôn nhân ép buộc trước đó đã làm tốt vấn đề hòa giải, hôm nay chỉ tiến hành bước kiểm tra thân thể cuối cùng.

Nghe được phải sắp xếp ngày để phẫu thuật Lâm Tử Quỳ có chút đứng ngồi không yên, tiến lên lỗ mãng hỏi: “Không thể là hôm nay sao bác sĩ? Chúng tôi rất sốt ruột”

Dáng dấp ngây ngốc lại chăm chú bất ngờ chọc cười bác sĩ và Phương Y Ái.

“Đúng như vậy, cô Phương cũng có hỏi, thế nhưng chúng tôi mong muốn trước khi trở thành người mẹ, có thể có thời gian làm tốt việc chuẩn bị tâm lý, điều này đối với việc mang thai đứa bé sau đó cũng có chỗ tốt. Dù sao mang thai đứa nhỏ cần thời gian và kiên nhẫn, cũng không thể vội vàng được”

“Ừm, tôi đi xem, Bác sĩ Lưu xin nhờ người, cảm ơn”

“Cô Phương không cần khách khí”

Đơn giản trả lời bác sĩ, Phương Y Ái ưu nhã đứng lên, nhấc túi xách đặt trên bàn, xoay người ra ngoài, vốn tưởng Lâm Tử Quỳ sẽ theo sau, lại không nghĩ tại lúc mở cửa….

“Bác sĩ Lưu tôi muốn hỏi một chút, phụ nữ có thai lúc vừa mới bắt đầu thì phải chú ý cái gì?”

“Ba tháng đầu mang thai, ngoại hình cùng cân nặng không khác biệt lắm so với người bình thường, thế nhưng thời gian này là lúc dễ dàng mất đứa bé nhất, cho nên người sắp làm mẹ phải vô cùng chú ý, mặt khác …… ”

“Khoan khoan, bác sĩ Lưu, có thể cho tôi mượn giấy bút ghi được không, nhiều quá tôi nhớ không hết!” Lâm Tử Quỳ có chút xin lỗi cắt đứt lời bác sĩ, nhưng nghĩ đến lời dặn dò khẳng định rất nhiều, cho nên phải xin giấy bút ghi.

“Không có việc gì” khó khi gặp được người dụng tâm như thế, bác sĩ Lưu cũng bị ấn tượng, tìm giấy bút cho Lâm Tử Quỳ sau đó lại nói tiếp.

“Bởi phụ nữ có thai hormone bài tiết quá nhanh cho nên tính tình rất không ổn định, thời gian này người nhà cần phải thông cảm, cố gắng hạn chế phụ nữ có thai tiếp xúc với các phóng xạ từ máy vi tính hoặc tivi. Cố gắng duy trì trạng thái vui vẻ cho phụ nữ có thai”

“Còn về việc ăn uống cần phải chú ý cái gì?”

“Cái này, cho người mẹ ăn những gì cô ấy muốn ăn, thức ăn dầu mỡ thì cho ăn nhưng ít, mặt khác nhu cầu bổ sung chất sắt khi mang thai cũng tăng cao …. ”

Bàn tay Phương Y Ái đặt trên tay nắm cửa mà quên vặn, ánh sáng ngoài cửa sổ như rơi trên đầu Lâm Tử Quỳ, chiếu sáng mái tóc nhu thuận của Quỳ, hình thành vầng sáng xinh đẹp, cô nhìn mà có chút ngây dại. Trước đây Lâm Tử Quỳ cơ bản chỉ dùng bút vào thời gian sáng tác, linh cảm đột nhiên tới phải mau chóng note lại, Phương Y Ái chưa từng nghĩ tới, có một ngày Lâm Tử Quỳ sẽ vì một sinh mạng mới mà viết ra nhiều chữ như vậy. Cứ vậy ngơ ngác nhìn, cảm động ươn ướt viền mắt, cô yêu chết Lâm Tử Quỳ. Hơn nữa cô biết, cũng tìm không được ai yêu cô hơn Lâm Tử Quỳ!