Chương 4
Đau quá, thật sự đau quá!
Đầu của cô chắc sắp nổ tung, đau đến quặn người, làm người ta không thể không thừa nhận đau đớn, rêи ɾỉ bật khỏi cánh môi khô khốc.
Ngừng đi, mau ngừng đi, ngừng lại đi…..
Cô đau quá….. Anh ở nơi nào, vì sao không đến ôm chặt lấy cô?
Giây tiếp theo, nỗi tuyệt vọng đánh úp.
Không, anh sẽ không, anh sẽ không bao giờ ôm cô nữa, vì cô đã chọc anh tức giận, anh đã ly hôn với cô rồi…….
Giống như con thú bị thương, xoang mũi nhanh chóng cay xè, dòng nước mắt nóng hổi lập tức trào ra khỏi khóe mắt cô, tiếp xúc với không khí, hóa thành băng lạnh.
Đúng, hóa thành băng lạnh, tựa như thế giới của cô bây giờ vậy, sau khi mất đi Doãn Đường Tuyền, thế giới của cô như bị đóng băng, trở thành một cánh đồng tuyết lạnh lẽo chết người.
Bỗng nhiên, ấm áp đột ngột tiếp cận, hơi ấm nồng nàn, như lòng bàn tay người, nóng rực dán vào hai gò má, truyền cho cô độ ấm, đôi mi nhíu lại vì đau đớn rốt cuộc cũng giãn ra.
Là ai? Là tay ai đang đặt trên mặt cô?
Không, đừng đi! Đừng lấy đi cỗ ấm áp này, làm ơn……
Cô giãy giụa, muốn nâng tay lên, nắm chặt lấy, giãy giụa muốn mở mắt ra, nhìn cẩn thận rõ ràng.
Bóng tối khổng lồ lại như sóng biển ập tới, bao phủ cắn nuốt lấy cô.
Ý thức lại trở về lần nữa, không biết đã trôi qua bao lâu, cô tỉnh táo hơn, đầu cũng bớt đau không ít.
Cô cử động tay, cố gắng mở to mắt, ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt, theo bản năng cô nhắm tịt mắt lại, giây tiếp theo chớp mắt dần tới khi thích ứng được toàn bộ ánh sáng, cô nhìn thấy một thân hình cao lớn –
Đường cong kiện mỹ, khuôn mặt mê người, tao nhã tuấn suất.
Con ngươi đen thâm thúy cô đã quá quen thuộc, cái mũi cao thẳng khiến người khác đố kị, còn có đôi môi… Cô nhớ rõ, nhớ rất rõ mình từng được đôi môi đó hôn thật sâu thế nào.
Doãn Đường Tuyền đứng thẳng bên giường, hàng mi đen nhíu lại, nhìn cô không nói câu nào, con ngươi đen bóng lạnh nhạt ngại ngùng lộ ra hơi thở sâu xa đầy ý vị, làm người ta có điểm bất an.
Hình dáng thật quen thuộc đó…….
Giống như hai tháng trước, khi phải kết hôn ngoài ý muốn, anh cũng từng dùng ánh mắt lạnh lùng đến run sợ, như gần như xa đó, lẳng lặng nhìn cô.
Là mơ sao? Bởi vì nhớ anh quá nên mới….
Nhớ rõ chỉ vừa ăn một lát bánh ngọt dâu tay mặn vị nước mắt xong, thể xác và tinh thần bỗng chìm vào bóng tối, mơ hồ hiện lên chiếc giường lạnh băng, mơ mơ màng màng mê man, sao vừa mở mắt ra, Doãn Đường Tuyền lại xuất hiện trước mặt cô?
Mơ, nhất định là mơ, anh hận cô còn không kịp, sao có thể xuất hiện trước mặt cô?
Cô lắc đầu, đang muốn cười lảng đi, đột nhiên, đau đớn tột độ kí©h thí©ɧ thần kinh của cô, cô không khỏi co rúm lại.
“Vừa đau có đúng không?”.
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp có lực vang lên, Dư Bội Ny quên mất đau đớn, không nén được kinh sợ trừng lớn mắt –
Chẳng lẽ… Giấc mơ thành sự thật?! Cô thật sự đã trở lại, đã trở lại bên người Doãn Đường Tuyền như nguyện ước?
“Bội Ny?”. Doãn Đường Tuyền nhịn không được nhíu mày, đưa tay sờ trán cô.
Anh đang gọi cô, đang chạm vào cô!
Doãn Đường Tuyền đang đứng trước mặt cô, không phải là ảo giác, mà là… thật thật thật thật tồn tại.
Trời ạ, sao sự việc kì lạ này lại xảy ra trên người cô!
Cô nhìn anh, không nói một câu, cứ lẳng lặng mà nhìn, giống như đã cách xa chia lìa cả thế kỷ, cho nên khi nhìn thấy anh lúc này, cô kích động nói không ra lời, cổ họng như bị vật gì nghẹn lại, dù đơn giản ú ớ mấy tiếng, cũng không được, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh.
Sợ anh sẽ biến mất, sợ chỉ cần chớp mắt, sẽ không thấy anh nữa.
Ngừng thở, ngực trở nên nóng bừng, một cỗ chua xót mãnh liệt trào lên…
Cô nhíu mi, thở hổn hển mấy cái thật sâu lấy hơi, nhưng vẫn không nhịn được xúc động, giây tiếp theo, lệ nóng bỏng cứ như vậy chảy xuống.
Nước mắt rơi trên mu bàn tay Doãn Đường Tuyền, trong nháy mắt, vẻ mặt lạnh nhạt hiện lên một tia chấn động mà ngay cả anh cũng không nhận ra, anh vội vàng rụt tay về. “Tôi đi gọi bác sĩ”.
“…. Không, đừng đi!”. Cô vội vàng nghẹn ngào ngăn cản anh.
Cô còn chưa nhìn anh đủ!
Ngày đó sau khi anh quyết liệt rời đi, suốt một tháng hai mươi bảy ngày cô chưa được gặp anh.
Ngược lại với người đang sống thì khoảng thời gian ngắn ngủi như thế căn bản không đáng nhắc tới, cuộc đời Dư Bội Ny trong một tháng hai mươi bảy ngày đó lại cảm thấy quá dài.
Cô hít sâu, muốn làm dịu cảm xúc của mình, thật lâu sau, cô mới mấp máy môi, cẩn thận gọi. “Đường Tuyền…”.
“Ừ?”. Anh đáp lại.
Dư Bội Ny vẫn đang quấn băng trên đầu, hơi run sợ ngước đôi mắt đen trong suốt như chứa nước, giống đứa bé đáng thương, ngập ngừng nói –
“Anh… Ôm em một cái được không?”.
Sau khi đến bệnh viện, ánh mắt của cô cứ dán trên người Doãn Đường Tuyền, giống như đã vài thế kỷ chưa gặp anh, làm anh thấy không thoải mái.
Anh vẫn định lờ đi, nhưng càng lờ đi, cảm giác bị nhìn chăm chú lại càng rõ ràng, giống như mỗi một lỗ chân lông trên người đều bị cô xem xét tỉ mỉ.
Rốt cuộc, anh không nhịn được nữa, nhân lúc đèn đỏ, hướng ánh mắt chủ nhân liếc cô một cái –
“Sao lại nhìn tôi như vậy?”.
Không đoán được anh sẽ hỏi câu này, Dư Bội Ny ngồi ở ghế phụ nóng mặt, giống như đứa bé xấu hổ, đầu tiên là cúi gầm mặt, làm bộ đang nhìn ngón tay mình, tiếp theo ngẩng lên, làm bộ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, động tác chứng tỏ cô đang giấu đầu lòi đuôi, miễn bàn tới hai lỗ tai trắng nõn và khuôn mặt đang đỏ lựng lên quỷ dị.
Doãn Đường Tuyền bị phản ứng của cô làm rối trí.
Cô nàng bị gì thế? Từ lúc tỉnh lại trong bệnh viện xong, mỗi phản ứng, mỗi câu nói của cô đều quái lạ không giống cô thường ngày, giống như bị ai đó nhập vào, nhiều lần làm anh thấy hoang mang và buồn bực.
Sao tin được? Một Dư Bội Ny chưa bao giờ đặt tầm mắt xuống dưới trán, luôn dẫm nát tự tôn của người khác dưới lòng bàn chân, không ai bì nổi, tự nhiên muốn anh ôm cô ta một cái?
Thường nghe cô quát muốn anh cút ngay, tránh ra, tránh xa ra, không được đυ.ng vào cô, giờ lại nghe cô nói muốn anh ôm một cái, sự bình tĩnh của mình từ trước đến nay anh luôn tự hào cũng không duy trì được nữa, khuôn mặt trầm tĩnh lần đầu tiên lộ ra biểu tình kinh ngạc như thấy người ngoài hành tinh.
Anh cực kỳ hoài nghi động cơ của cô, cho nên không động đậy gì, chỉ có cô lâm vào xấu hổ và chờ đợi…
Theo thời gian kéo dài, anh nghĩ cô sẽ không chịu nổi mà phát điên, phỏng đoán là thế, nhưng khi quay đầu nhìn, anh chỉ thấy cô giương đôi mắt tròn thâm quầng mệt mỏi, đáng thương nhìn anh, phảng phất không tiếng động lên án sự tàn nhẫn của anh.
Quên đi, chỉ là 1 cái ôm mà thôi, cho dù cô tưởng có thể dùng cách này chỉnh anh, cố gắng diễn như vậy coi như đã tận tâm hết sức, trả công cho sự vất vả của cô.
Anh tiến lên trước, mở hai cánh tay, vừa ôm lấy hai bả vai cô, cô đã đổ nhào vào l*иg ngực anh, dường như rất khẩn cấp, khuôn mặt cô chôn trong lòng anh, hồi lâu không hé ra, hai vai cô run run, còn có tiếng khịt mũi không ngừng, anh biết, cô đang khóc.
Tiếng khóc đè nén, làm anh cảm thấy tâm như mặt hồ phẳng lặng bình yên bị một viên đá ném vào khuấy động, gợn sóng từng cơn…
Nhưng, lý trí khiến anh lập tức tự hỏi, vì sao? Vì sao cô lại khóc? Nghĩ đi nghĩ lại, giải thích hợp lý duy nhất là –
Cô hẳn bị tan nạn xe cộ bất thình lình dọa chết khϊếp.
Camera ghi lại hình ảnh chiếc xe, cô cố tránh chú chó hoang đột nhiên chạy ra, xe đang chạy với tốc độ nhanh nên không khống chế được đâm thẳng vào vách núi.
Lực va đập rất lớn, nhìn lại băng ghi thôi cũng đủ kinh hãi chứ đừng nói tới khi cô còn ngồi ở ghế lái, trong lòng tự nhiên sẽ ám ảnh.
Thế nhưng, cô thật sự may mắn, bị va đập mạnh đến thế, ngay cả xe cũng móp méo mà người chỉ bị thương nhẹ, xem như trong cái rủi có cái may.
Thật lâu sau, tâm tình bình phục, cô đẩy anh ra, ngượng ngùng cúi đầu gạt nước mắt.
“Tôi đi gọi bác sĩ đến”. Anh thấp giọng nói.
“Ừm”. Cô thuận theo gật đầu, đáp lại 1 tiếng nhỏ xíu nghẹt nghẹt trong mũi.
Khi y tá đến phòng bệnh xác nhận tình trạng bệnh nhân, anh đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt không đoán ra được anh đang có cảm xúc gì, tuy rằng không đối thoại, ánh mắt cũng không nhìn, nhưng giữa họ có một bầu không khí yên tĩnh chưa từng có lưu chuyển.
Đêm đó, trước khi anh phải rời khỏi bệnh viện, cô lại bất ngờ ném một viên đá nữa vào lòng hồ trong anh –
“Ngày mai….. Anh có tới nữa không?”.
Ánh mắt giống như chú chó nhỏ vô tội, Doãn Đường Tuyền nhìn cô, không ngăn được cảm giác phức tạp.
Mềm lòng rồi sao? Không, không có khả năng! Không được mềm lòng, chỉ là mình không quen bị cô ta nhìn như thế.
Thật ra, cô không cần hỏi, vì mặc kệ thế nào anh cũng sẽ đến thăm cô.
Đừng quên, cô là con gái bảo bối được Dư Phú Cảnh sủng ái nhất, cuộc hôn nhân giữa hai người chính là bàn đạp cho tiền đồ của anh, cho dù bọn họ đồng sàn dị mộng*, cho dù hết thảy chỉ là qua loa, cũng tuyệt đối không được lơ là.
(*đồng sàn dị mộng -同床异梦 = cùng 1 giường như nằm mộng khác nhau, ý chỉ hôn nhân giả tạo)
Cho nên, anh tuyệt đối không có khả năng mềm lòng vì cô, anh chỉ không quen bị cô nhìn như vậy, haizzz, cô vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược, không treo ngược cô lên đánh đã khách khí lắm rồi, hơi đâu mà mềm lòng.
Nhớ đến lợi ích khổng lồ khi đặt cọc cho cuộc hôn nhân này, Doãn Đường Tuyền đè nén cảm xúc không rõ đó, khôi phục lý trí nhất quán, chỉ đáp lại. “Có”.
Thân thể cứng đờ, sau khi nghe anh trả lời xong, nhất thời thả lỏng, sắc mặt dãn ra không ít.
Rời bệnh viện, Doãn Đường Tuyền chạy xe hướng về biệt thự.
Dư Bội Ny hôm nay làm anh cảm thấy thật xa lạ, trở tay không kịp, anh không tin cô quan tâm ngày mai anh có đến không, nhưng cặp mắt nhìn anh lại tỏ rõ : rất để ý, đúng là mâu thuẫn, anh không biết nên hình dung cảm giác trong lòng thế nào…….
Hẳn là, dù con nhím có thu hồi gai trên người, thì người ta vẫn không nhịn được mà hoài nghi.
Nhưng, con nhím có khả năng không còn là con nhím nữa không?
Đương nhiên không có!
Cho nên, anh miên man suy nghĩ đúng là dư thừa, cũng thật ngu xuẩn.
Chờ xem, có lẽ ngày mai con nhím sẽ biến trở về là con nhím.
Thu lại suy nghĩ hỗn độn, anh dùng lý trí lên tinh thần chính mình.
Doãn Đường Tuyền tuyệt đối tin tưởng chính mình, gạt đi hoang mang, trong thời gian ngắn nhất phục hồi, thanh lọc hết toàn bộ nghi vấn, nhìn đi, không phải hiện tại anh cũng đang giải quyết một cái đó sao?
Với tính cách xảo quyệt của Dư Bội Ny, thức ăn trong bệnh viện chắc chắn sẽ làm cô nổi trận lôi đình, vì không muốn cô biến bệnh viện thành chiến trường, mỗi ngày anh đều bảo người hầu chuẩn bị thức ăn đem tới.
Nhìn ra được mọi người đều rất sợ cô, nhưng vì tiền lương, cho dù bị u đầu sứt trán, vẫn phải kiên trì làm.
Người hầu đầu tiên dũng cảm xông pha ra tiền tuyến đưa tin về làm mọi người trố mắt –
Vì đường đang thi công, xe đi với vận tốc rùa bò, khi cô vội vàng mang cơm tới bệnh viện thì đã muộn giờ dùng cơm hơn nửa giờ.
Tuy rằng đồ ăn để trong hộp giữ ấm, nhưng khẳng định sẽ không còn ngon như khi vừa nấu xong nóng sốt, huống chi đã muộn tới nửa giờ.
Dư đại tiểu thư là kẻ thích soi mói người ta, đồ ăn ngon mà không đẹp chưa chắc cô đã đυ.ng đũa, nghĩ tới sắp bị ném thẳng đồ ăn vào người, cô hầu muốn khóc, vừa vào phòng bệnh lập tức cúi đầu xin lỗi, cảnh giác sợ hãi đứng bên giường, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Ước chừng qua khoảng vài phút, Dư Bội Ny cắn môi, nhíu mày nhìn đồ ăn trước mặt, người hầu đứng đau đớn chuẩn bị tinh thần chịu chết, không ngờ cô chẳng oa oa ném bát ném đũa gì, ngược lại cầm đồ ăn cho vào miệng.
Quá tanh! Canh cá lạnh thật sự quá tanh, đồ ăn cũng không đủ nóng, nhưng cô cố gắng, cô muốn bỏ đi tính xấu của bản thân, muốn thông cảm cho người khác, nên cô cố nén oán trong lòng, từng muỗng từng muỗng ăn hết cơm, hoàn toàn quyết tâm thay đổi.
Nhưng, canh cá đúng là tanh quá, làm cô muốn nôn, cũng bởi khẩu vị không tốt, đồ ăn lại nhiều, cô xấu hổ nhìn người hầu một hồi lâu, cuối cùng, cô nói. “Thật xin lỗi”. Còn tặng kèm mỉm cười.
Thật xin lỗi?! Tiểu thư cao cao tại thượng xin lỗi cô hầu?! Còn nữa, tiểu thư cười… Là mỉm cười chân thành, chứ không phải âm trầm cười lạnh.
Cô hầu gái rời đi đờ đẫn như bị điểm huyệt, nghĩ Dư Bội Ny mà cười chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nghe xong câu chuyện, mọi người đều nhất trí cho rằng – nhất định là di chứng vụ tai nạn, nếu không một người đang như thế làm sao chuyển biến lớn như vậy được?
Thận trọng, Doãn Đường Tuyền mời bác sĩ tới khám tổng quát cho cô.
Kết quả thân thể cô rất tốt, không mất trí nhớ, não bộ cũng không có di chứng, cô, vẫn là hàng thật giá thật như cũ, là Dư Bội Ny từ đầu đến chân.
Quái lạ, vì, đây rõ ràng không phải Dư Bội Ny mà!
Nhiều ngày sau, rốt cuộc có thể xuất viện.
So với khuôn mặt trắng bệch lúc trước, khí sắc của cô rõ ràng tốt hơn nhiều, chỉ là, có nhiều hành vi Doãn Đường Tuyền vẫn không quen, không nhịn được nghi ngờ có người rất giống giả mạo Dư Bội Ny, chờ anh mắc mưu rồi, Dư Bội Ny thật sẽ xuất hiện cười vào mũi anh ngu xuẩn.
“Ngày mai xuất viện, sẽ có người lại đây giúp cô làm thủ tục thỏa đáng, chờ bác Trần đón cô về nhà”.
“Là bác Trần đón ư….”. Tiếng nói rầu rĩ.
Anh nhíu mày nhìn về phía cô. “Làm sao?”.
“Có thể không phải là bác Trần không?”.
Gien phiền toái không phát tác lâu ngày giờ muốn bộc lộ rồi sao?
“Bác Trần là lái xe, không để bác ấy đón, chẳng lẽ để thím Dương đón?”.
“Cũng không phải”. Im lặng giây lát, dường như lấy hết dũng khí, cô ngẩng đầu. “…. Không là anh được sao?”.
Sửng sốt, anh á khẩu, bất giác chau mày suy nghĩ về động cơ của cô.
Tưởng anh mất hứng, Dư Bội Ny có thất vọng cũng phải cố giấu vội vàng sửa miệng. “Không sao, nếu anh bề bộn nhiều việc, em…”.
“Chờ lâu một tí có được không, sáng mai tôi có hội nghị quan trọng”.
Không thể tin được, sợ anh đổi ý, cô lập tức đáp. “Em chờ anh!”.
Con ngươi đen bóng lóe ra hào quang bên trong, Doãn Đường Tuyền có nhớ lại vẫn cảm thấy quái lạ.
Hừm, cũng không phải phát hiện đại lục mới!
Đè nén cảm xúc quái lạ đó xuống. “Ừ”.
♥
Hôm sau, hội nghị quả nhiên kéo dài, chờ Doãn Đường Tuyền chạy tới bệnh viện, trong phòng bệnh đã không còn ai, y tá nói cô đã làm xong thủ tục xuất viện.
Gọi điện về nhà, người hầu nói cô vẫn chưa về, anh ở lại bệnh viện tìm cô, cuối cùng thấy cô đang ngồi 1 mình ở vườn cây bệnh viện, mắt mở to tròn, có chút đăm chiêu không biết đang nghĩ gì, khóe miệng khẽ nhếch.
Đang chờ đợi Doãn Đường Tuyền tới đón, Dư Bội Ny một mình lặng yên ngẫm nghĩ –
Dường như sau tai nạn xe cộ này, tình huống giữa hai người bọn họ càng ngày càng mềm mỏng hơn, cuộc sống hôn nhân trước kia ngoại trừ tranh cãi, cả hai căn bản không có lời nào để nói với nhau. Rõ ràng trong lòng có anh nhưng cô lại dùng cách tệ nhất thu hút sự chú ý của anh, dùng thủ đoạn không ai chịu nổi bức anh nhìn cô, kết quả càng lúc càng đẩy anh ra xa hơn.
Cô không biết, trong thế giới tình cảm không có thắng thua, cô một mực muốn làm người thắng cao cao tại thượng, muốn anh thần phục mình.
Từng giọt từng giọt, từng chút từng chút…
Chờ cô lấy lại tinh thần, cuộc hôn nhân này đã muốn tan vỡ.
Nhưng, đó là trước kia, lúc này đây sẽ không, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa.
Không phải mỗi ngày đều có bánh ngọt dâu tay cho cô ăn, cũng không có cỗ máy thời gian của Doraemon, cô phải biết nắm chặt cơ hội! Nếu không, đừng nói trời xanh không tha thứ cho cô, ngay cả cô cũng không tha thứ được cho mình.
Ngày đó, bọn họ ở chung thật yên bình, không giương thương múa kiếm, tỉnh lại tối đó, anh còn ôm cô… Ơ, có vẻ như chỉ chụp lấy bả vai cô, nhưng, cô thỏa mãn, thật sự thỏa mãn lắm, có thể dựa vào anh thật gần như thế lần nữa, cô thật rất vui vẻ.
Cho tới bây giờ mỗi lần vuốt nhẹ lên bả vai, phảng phất còn lưu lại trên đó hơi ấm của anh vào đêm ấy, ngực rung động, giống như có ngàn vạn con bướm đang vỗ cánh bên trong.
Nghĩ nghĩ, môi mọng bất giác kéo dài thành một đường cong duyên dáng.
Rốt cuộc cũng xuất viện, từ nay trở đi, cô muốn bù đắp cho anh từng chút một, học cách đối xử tốt với anh, phải làm người vợ hiền, không bao giờ cãi nhau với anh nữa.
Phải ngoan, phải dịu dàng, phải săn sóc, quan trọng nhất là không được giận dỗi tùy tiện.
Nhớ lại đoạn hôn nhân của bọn họ trước đây, cô ngạc nhiên phát hiện, tuyệt đại đa số giữa họ chỉ có tranh cãi, thời điểm tốt đẹp để nhớ tới vô cùng ít ỏi, thậm chí không có.
Điều này làm cô thật là khó chịu, hối hận không thôi, cho nên lúc này đây, cô tự nhủ với bản thân, phải hết lòng yêu anh, tạo ra những kỉ niệm đáng nhớ giữa cả hai, tạm gác lại quá khứ không đáng nhớ ngày xưa.
Có lẽ không cách nào hoàn mỹ ngay lập tức được, nhưng cô nhất định sẽ cố gắng.
“Đường Tuyền, hy vọng không quá muộn, hy vọng lúc này đây, chúng ta có thể làm vợ chồng đúng nghĩa”.
Dư Bội Ny cười tươi như mặt trời ngày hè, mang theo vui sướиɠ mong đợi, nung chảy cánh đồng tuyết trong cô.
“Sao lại chạy tới đây?”.
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp có lực, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh đến muộn nhưng không những không bốc hỏa, mà còn nở nụ cười.
Tươi cười ngại ngùng mà đáng yêu….
Thật ra, cô nên cười nhiều hơn, tươi cười sẽ làm bộ dáng xinh đẹp của cô thêm quyến rũ.
Anh nhìn cô kinh ngạc, bất giác xuất thần…
Anh thật lâu không mở miệng, làm cô buồn bực. “Đường Tuyền?”.
Doãn Đường Tuyền đầu tiên không tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, khụ khụ vài tiếng, cố ý kìm lại nhịp tim, tiếp theo, như đột nhiên có việc gấp, đoạt mấy túi hành lý to trong tay cô. “Chờ, tôi đi lấy xe lại đây”.
Dứt lời, khi anh đang muốn xoay người rời đi, áo tự nhiên bị kéo căng, anh đảo mắt lại, phát hiện cô đưa tay nắm áo mình.
“Cùng đi”. Cô nói tự nhiên. “Tiết kiệm thời gian”.
Tiết kiệm thời gian ở bên, nắm chắc mỗi phần giây phần khắc. Dư Bội Ny nghĩ như vậy.
Chính vì thế, hiện tại anh lái xe, còn cô, ngồi bên cạnh anh.
Đối với rất nhiều cặp vợ chồng mà nói, ngồi chung một chiếc xe thực bình thường, nhưng với Doãn Đường Tuyền và Dư Bội Ny mà nói, là lần đầu tiên.
Kết hôn tới nay, bọn họ như 2 người độc thân, trên danh nghĩa là vợ chồng, ngủ cùng giường, làm nghĩa vụ vợ chồng, nhưng ra khỏi cửa phòng là hết, thậm chí chưa từng ăn cơm cùng bàn, như cách đây không lâu, ba vợ muốn bọn họ về nhà ăn bữa cơm, cô nhất quyết không ngồi xe anh, thà tự mình lái xe đi, chia làm 2 ngả.
“Tôi không thèm giao mạng tôi cho anh đâu”.
“Vậy ngồi xe em, em lái”. Anh không ngại giao ra quyền điều khiển.
“Dư Bội Ny tôi mà lái xe giúp anh sao?”. Cô lạnh miệng.
Kết quả tự mỗi người đi đường riêng. Đúng là vớ vẩn?
Hiện tại nghĩ lại, Doãn Đường Tuyền còn không ngừng cười khổ….
“Đèn xanh!”. Cô chỉ vào đèn báo nhắc nhở anh.
Doãn Đường Tuyền vội lấy lại tinh thần, đạp chân ga, tiếp tục chạy về phía trước.
Nhịn không được buồn bực hỏi bản thân rốt cuộc mình bị sao, sao có thể thất thần trong lúc lái xe, nhanh tỉnh lại! Doãn Đường Tuyền, đầu của mày không phải để mày dùng như thế này.
“Đang nghĩ chuyện công việc sao?”.
“Ừ”. Mơ hồ nghĩ ngợi, hoàn toàn đã quên vấn đề anh hỏi cô lúc đèn đỏ.
Thấy anh bối rối, Dư Bội Ny ngạc nhiên, hóa ra anh không phải lúc nào cũng khôn khéo, cũng có lúc hoảng hốt, ngượng ngùng, phát hiện khía cạnh mới của anh, cô không khỏi há hốc miệng, vụиɠ ŧяộʍ cười.
Chốc chốc, Dư Bội Ny lại hướng ánh mắt về anh ngắm nhìn, nhìn anh lái xe, ngón tay thon dài thành thạo khống chế tay lái, bộ dáng thong dong tự tin, như với anh mà nói, thế giới này cũng chỉ đơn giản như 1 hơi thở.
Cô thích bộ dáng này của anh, thích khí chất trầm tĩnh ổn trọng ở anh, cô thấy mình thật ngốc, không sớm một chút nhận ra tình cảm của mình đối với anh.
May mắn cô đã trở lại, rốt cuộc trở lại bên người anh, cô thật vui vẻ, chưa từng vui như thế này!
Cô phải nắm thật chắc cơ hội lần này, thay đổi chính mình cho tốt, yêu thương anh cho phải, bỏ qua mọi thứ : lãng phí, phá hỏng phía sau, bù đắp lại toàn bộ, trở thành 1 người vợ khiến anh vừa lòng.
Cô còn muốn cho anh biết, cô thích anh, thật sự thật sự thích anh.
Vẫn không nhịn được dời ánh mắt ngắm anh, mạo hiểm phiêu lưu cũng muốn ngắm, nhìn anh vừa đẹp trai, vừa thong dong, nhìn anh bình tĩnh trầm ổn…
Nhìn anh hấp dẫn mãnh liệt mỗi một tế bào trên người cô.