Hai người bận rộn trong bếp, câu được câu không trò chuyện.
Vân Diệp làm như vậy không chỉ vì cùng Trương Bội Phân bồi dưỡng tình cảm, mà còn là chuẩn bị để dung nhập thế giới này.
Kỳ thật nhớ tới nguyên nhân chết của mình, Vân Diệp vẫn muốn cười lạnh.
Vị kia thật sự cho rằng bức nàng tự sát liền có thể kê cao gối mà ngủ?
Không phải quá ngây thơ đi.
Thực tế loạn trong giặc ngoài nịnh thần quấy phá, chính hắn cũng không có đầu óc, người khác nói gì nghe nấy.
Bức nàng tự sát phỏng chừng đều là tin vào lời gièm pha.
Vân Diệp tin tưởng không quá hai năm, vương triều phỏng chừng sẽ đổi họ.
Lão tổ tông vô luận là ở triều đình hay ở dân gian đều rất có uy vọng, Vân Diệp không cần quá lo lắng, cho dù thay triều đổi đại cũng sẽ không ảnh hưởng đến bà ấy.
Cũng không phải hoàn toàn không chịu một chút ảnh hưởng nào, bất quá vẫn phải xem tình thế ra sao.
……
Trương Bội Phân xem như người nàng tiếp xúc đầu tiên khi tiến vào thân thể này, tên nằm trên mặt đất kia không tính.
Cho nên bắt đầu tiếp cận từ Trương Bội Phân là đương nhiên.
Tuy rằng có kí ức của nguyên thân, nhưng Vân Diệp cũng không có cách nào hoàn toàn hiểu hết trong thời gian ngắn, đó chỉ là lý luận, muốn vận dụng tốt còn phải thực tiễn nhiều hơn.
Vì tránh xưng hô không thích hợp, làm chuyện khác người, Vân Diệp vẫn muốn chậm rãi thích ứng, luyện tập.
Trương Bội Phân lại cảm thấy chính là Tiểu Diệp đột nhiên đối với rất nhiều đồ vật cảm thấy hứng thú, mỗi phòng đều đi qua đi lại nhìn đông nhìn tây một chút.
Nha, hiện tại đứa nhỏ ngốc còn đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn chằm chằm bồn cầu đến xuất thần.
Là muốn đi WC?
Vân Diệp sờ cằm: “Cái ghế dựa màu trắng kia thật đẹp.”
……
Chờ Trương Bội Phân làm xong đồ ăn, Ngụy Chấn Trung nguyên bản còn nằm trên mặt đất cũng không biết đã đi đâu.
Hắn bị thương không nhẹ, một mình muốn bò dậy đi bệnh viện hẳn là có chút khó khăn, đại khái là sau khi tỉnh lại gọi điện thoại cho nhóm hồ bằng cẩu hữu đưa đi rồi.
Đối với Vân Diệp đây cũng coi như là một chuyện tốt.
Bằng không một người lớn như vậy nằm liệt ở đó cũng chướng mắt, đá ra ngoài nàng còn ngại bẩn giày.
Trương Bội Phân nấu ăn hương vị cũng không phải quá ngon, đối với khẩu vị yêu cầu rất cao như Vân Diệp càng khó có thể nuốt xuống.
Bất quá đều chết một lần rồi, còn sợ cơm khó ăn?
Vân Diệp sắc mặt như thường nhanh chóng ăn xong, rửa chén, xem thời gian còn sớm nói với Trương Bội Phân một tiếng liền ra ngoài.
Nàng muốn chạy vài vòng.
..........
Nhà Trương Bội Phân ở khu phố cũ, trong xóm nhỏ trong thành phố, phòng cũ thiếu tu sửa thoạt nhìn lung lay sắp đổ.
Hiện tại mới tờ mờ sáng, bên ngoài không nhiều người, cho dù có chú ý tới Vân Diệp cũng chỉ là cảm giác một bóng người nhanh chóng xẹt qua, căn bản nhìn không biết là ai.
Vân Diệp chạy ba vòng mới cảm giác được thân thể nóng lên.
Nguyên thân bộ dáng không đủ dinh dưỡng, thân thể này vẫn quá yếu, cùng bản thân Vân Diệp hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Bất quá rèn luyện gì đó Vân Diệp cũng muốn tuần hoàn tiến hành.
Một hơi ăn không thành mập còn có khả năng không tiêu hóa được.
Vì thế sau khi chạy xong ba vòng Vân Diệp liền thả chậm tốc độ, lại chạy thêm hai vòng rồi dừng lại.
Chút rèn luyện này đối với Vân Diệp trước kia không đáng kể chút nào, tuy nhiên, đùi vẫn cảm thấy hơi hơi nhức mỏi.
Vân Diệp lại nhịn không được ghét bỏ lần nữa.
Lắc lắc đầu không tiếp tục nghĩ những thứ đau lòng đó nữa, đánh giá thời gian không sai biệt lắm, liền trở về vọt vào tắm một cái, đổi một bộ trang phục được gọi là đồng phục.
Trên đầu giường nguyên thân có cuốn vở, bên trong tỉ mỉ viết kế hoạch mỗi ngày.
Nếu không có nhớ lầm thì hôm nay có một kỳ kiểm tra.
Tuy rằng nơi đó các nàng không gọi là kiểm tra, nhưng Vân Diệp nghĩ hẳn là không sai biệt lắm.
Sao có thể vắng mặt trong kỳ kiểm tra được?
Vân Diệp đối với trường học hiện đại vẫn cảm thấy rất hứng thú, nàng trước kia là ở thư viện hoàng gia đọc sách.
Cũng không biết có cái gì khác nhau.
Đến nỗi nguyên thân trước kia nghe đến trường học liền sợ, Vân Diệp hoàn toàn không hiểu được chuyện này.
Có cái gì mà sợ.
Một đám tiểu mao hài lông đều chưa có dài.
Nàng một quyền là có thể xử lý ba cái.
……
Buổi sáng 7 giờ, đúng là giờ cao điểm đi học, đi làm.
Mộc Tha mang cặp sách khẩn trương nhìn chằm chằm những chiếc xe lui tới, vừa thấy xe buýt 303 liền chạy nhanh tới xe buýt, không có một chút gì gọi là rụt rè.
Rụt rè là cái quỷ gì!
Rụt rè có thể thay cơm ăn sao, vẫn là cướp được chỗ ngồi thiết thực hơn.
Mộc Tha xuyên qua cửa sổ có thể nhìn đến trong xe có không ít khoảng trống.
Cám ơn trời đất.
Vậy khả năng còn có chỗ ngồi.
Mộc Tha cảm thấy cô đã đủ điên cuồng lắm rồi, nhưng bên cạnh một đám bác trai bác gái càng điên cuồng hơn, Mộc Tha cơ hồ là bị xô đẩy tới cửa xe buýt.
“Mọi người đừng chen a, đều có thể đi lên…… Bác gái, bác đừng đẩy!”
Mộc Tha cố gắng giữ thăng bằng, nhưng ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Bác gái phía trước chỉ lo chen lên trước, khuỷu tay đúng lúc đυ.ng trúng người cô.
Mộc Tha đáng thương vốn dĩ chân cũng chỉ miễn cưỡng ở trên bậc thang một chút, bị đυ.ng vào một cái hoàn toàn mất thăng bằng, ngã xuống phía sau.
Này…… không phải muốn hủy dung luôn chứ?
Đầu Mộc Tha chỉ có một ý nghĩ như vậy.
Cảm giác không có trọng lực cũng không có kéo dài bao lâu, phía sau lưng cô có người vững vàng đỡ được, ngay sau đó một âm thanh mang theo tiếng cười khẽ từ phía sau vang lên.
“Cẩn thận một chút.”
……
Nên hình dung loại cảm giác này như thế nào?
Giống như là ném một quả vải vào mặt nước, bọt nước nổi lên bong bóng, tản ra hương khí tốt đẹp.
Mắt Mộc Tha cũng đang nổi lên bong bóng.
Cô trước nay đều không tin cái gì mà giọng nói dễ nghe đến mức làm người ta muốn mang thai, nào có khoa trương như vậy?
Nhưng là hôm nay cô rốt cuộc tin.
Thật sự tồn tại giọng nói làm người ta muốn mang thai!
Thanh âm mang theo từ tính, giống như gió mát phất qua mặt…… Anh anh anh, chân cô đều mềm.
Hy vọng diện mạo hắn cũng cấp lực một chút nha.
Không cầu là soái ca, ít nhất cũng phải thanh tú một chút, bằng không thực xin lỗi thanh âm dễ nghe như vậy.
Mộc Tha tiểu nữ hài tâm lý nghĩ.
Khó trách cô có ý nghĩ như vậy, chủ yếu là thực tế tồn tại không ít người giọng nói rất êm tai, lớn lên rất khó coi.
Nhưng mà khi Mộc Tha đi vào bên trong, một bên làm bộ lơ đãng quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên kia lại sợ ngây người.
Không phải khó coi, mà là……
Này cũng quá đẹp trai đi!
……
Vóc dáng hắn cực cao, hơi nghiêng thân mình, chỉ lộ ra nửa sườn mặt.
Bất quá chỉ là nửa sườn mặt như vậy cũng đủ rồi.
Tinh xảo như là nhân vật từ trong truyện tranh bước ra.
Một thân đồng phục rộng thùng thình trở ngại vô số học sinh yêu sớm mặc trên người hắn cư nhiên cực kỳ đẹp.
Cho nên chung quy vẫn xem mặt là chủ yếu, đồng phục không có lỗi gì ở đây.
Mộc Tha hít ngược một hơi khí lạnh, Đồng Thành khi nào có tiểu ca ca đẹp như vậy?
Bất quá thực mau cô liền có phát hiện càng kinh ngạc.
Đồng phục của tiểu ca ca có điểm quen mắt a.
Không phải là đồng phục của trường các cô sao!
Mộc Tha sau khi nhìn đến tiểu ca ca cách cô không xa ngồi xuống vẫn là nhịn không được trộm chụp bức ảnh đăng lên Tieba của trường.
【 Trạm giao thông công cộng ngẫu nhiên gặp được một tiểu ca ca cực soái, hẳn là học Nhị Trung của chúng ta, cầu lớp, cầu phương thức liên hệ, quỳ cầu! 】
------ chuyện ngoài lề ------
Đúng vậy, không sai, Vân Diệp một cái thoạt nhìn tĩnh lặng dễ nói chuyện mỹ thiếu niên (mặt không đỏ tâm không loạn, luận nói dối lừa người ta là nhất).
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
05/01/2022 (17h57)