Chương 1: Còn Sống?

Vân Diệp bị tiếng tranh cãi ồn ào đánh thức.

“Ngụy Chấn Trung ông còn có nhân tính không, ông làm sao có thể nói vậy, ông biết Mị sắc là nơi nào sao, ông tính toán đem Tiểu Diệp đẩy vào hố lửa!”

“Mụ già thúi, bà thì biết cái gì, nếu là Tiểu Diệp được công tử ca nào coi trọng, về sau chúng ta mau phát tài .”

“Nó còn nhỏ, mới cao trung, cần phải đi học, còn có nó là một nam hài tử, công tử ca như thế nào sẽ coi trọng nó……”

Người phụ nữ kinh hãi, cho rằng Ngụy Chấn Trung phát hiện cái gì, khi nói câu ấy rõ ràng yếu thế không ít.

Bất quá cũng may Ngụy Chấn Trung cũng không có phát hiện, đầu óc hắn hiện tại đều là tiền, đối với nghi vấn của người phụ nữ càng thêm khinh thường.

Nam hài lại làm sao?

Hắn nghe nói, hiện tại không ít kẻ có tiền chính là thích thiếu niên lớn lên xinh đẹp sạch sẽ .

Hắn tiện nghi con kế tuy rằng cả ngày tử khí trầm trầm, bất quá mặt lớn lên lại cực dễ nhìn.

Có đôi khi Ngụy Chấn Trung hắn nhìn đều ngứa ngáy trong lòng.

Không biết đè nó dưới thân sẽ là cái tư vị gì.

Ngụy Chấn Trung không có mặt mũi đem suy nghĩ này nói cho Trương Bội Phân, hắn ấp úng dời đi đề tài.

“Bớt lo chuyện người khác... Tiểu Diệp học tập không tốt, căn bản không cần tiếp tục đi học, ở trong trường học bị người ta bắt nạt lại lãng phí tiền, còn không bằng sớm một chút đi kiếm tiền.”

......

Bên ngoài, âm thanh của người phụ nữ vội vàng, cùng tên đàn ông rõ ràng tương phản, không kiên nhẫn lại không cho là đúng.

Ồn ào.

Vân Diệp nhíu nhíu mày.

Nàng vẫn luôn có rời giường khí rất nhỏ, trước kia thị nữ cùng tướng lãnh bên người đều ít nhiều rõ ràng, cho nên dù trời sập xuống đều sẽ không đánh thức nàng.

Đương nhiên hiện tại bên ngoài ồn ào cái gì đối với Vân Diệp đều không quá quan trọng.

Quan trọng là……

Nàng không phải đã chết sao!

……



Cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo xẹt qua trên cổ vô cùng rõ ràng.

Vân Diệp là tự sát.

Từ quốc sư đến tướng quân bách thắng, Vân Diệp có thể nói là truyền kỳ của Đại lương quốc.

Vân Diệp cũng ngẫu nhiên nghe tướng sĩ đề cập các bá tánh đều xưng nàng là thần, lúc ấy chỉ là cười cho qua.

Nhưng lại không nghĩ rằng chung quy vẫn là chôn xuống mầm tai hoạ.

Thế nhân chỉ biết Vân Diệp mà không biết thiên tử, thiên tử tự nhiên kiêng kị, vì thế thời điểm Vân Diệp đại thắng trở về nghênh đón nàng không phải tẩy trần yến mà là lựa chọn sinh tử.

Hoàng đế dùng hơn vạn thê nhi của tướng sĩ dưới trướng Vân Diệp bức bách Vân Diệp tự sát.

Đáp án đã thực rõ ràng, tuy rằng toàn bộ các tướng sĩ tỏ vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng nàng lại không thể tuyệt tình như vậy.

Lực độ của nàng, nàng rõ ràng, tất nhiên không có khả năng còn sống.

Nhưng hiện tại……

Tình huống này là như thế nào?

Vân Diệp cúi đầu, tay nắm chặt lại buông ra.

Tuy rằng thân thể không có nhiều sức lực, nhưng tim vẫn đập.

Nàng còn sống!

Vân Diệp trong lòng khẽ nhúc nhích, cũng không qua đại não, tay liền hướng tới phía dưới sờ soạng. Không có nhiều thêm một đoạn thịt.

“Hô ——”

Vân Diệp thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên tươi cười như trút bỏ được gánh nặng.

Không trách Vân Diệp, đây là phản ứng bình thường, cho dù ai đột nhiên nhiều ra linh kiện nhỏ, tâm lý cường đại thì vẫn là không tiếp thu ngay được.

Không sai, Vân Diệp là nữ.

Đại lương quốc hoàng đế chỉ sợ đều sẽ không nghĩ đến, khiến hắn cảm thấy uy hϊếp, trước mặt là công tử dâng hương đánh đàn lay động tiểu thư khuê các tâm tư thiếu nữ, sau lưng đại sát tứ phương, địch quân kiêng kị tướng quân Vân Diệp cư nhiên là nữ!

……

Nói đến cũng trùng hợp, Vân gia - đại thế gia trung lương, nhưng con cháu đơn bạc, tới thế hệ Vân Diệp một chi chỉ có Vân Diệp độc đinh.

Lão tổ tông liền đem Vân Diệp như nam hài dưỡng.



Không chỉ lấy nam hài tên, xuyên nam hài quần áo, từ nhỏ cho Vân Diệp tập võ học lục nghệ.

Vân Diệp thiên phú hảo, đầu cũng thông minh, không có xếp chót bao giờ không nói, vẫn là nhân tài kiệt xuất.

Nhưng mặc kệ Vân Diệp phong hoa tuyệt đại như thế nào, cũng đã qua, nàng minh bạch chính mình lúc ấy xác thật đã chết.

Vân Diệp tâm thái vẫn luôn tốt, nếu là người bình thường có lẽ đã bị dọa mất mật, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đôi mắt dạo qua một vòng căn phòng nhỏ hẹp đơn sơ, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đây là thói quen hành quân nhiều năm dưỡng thành.

Trong không khí là hương vị mốc meo, tuy rằng gian nhà ở này thoạt nhìn rất là cũ nát, Vân Diệp vẫn là nhìn ra một ít đồ vật khác lạ——

Như mặt đất, không phải gạch, vàng hay bạc cũng không phải đất, màu xám, thoạt nhìn rất cứng.

Lại như thứ đặt ở trên bàn màu đen giống như là cái rương.

Còn có thứ treo ở trên mặt tường lấp lánh sáng lên.

Lưu li?

Nếu có người ở bên cạnh sẽ nói cho Vân Diệp, mặt đất màu xám là xi măng, màu đen giống cái rương kỳ thật là TV, sáng lên chính là gương.

Nhưng hiện tại không có ai nói cho Vân Diệp, sau khi nhìn đến vật thể ánh mắt nàng sáng lên, từ trên giường đi chân trần đến đứng trước nó.

Trong gương là một thiếu niên.

……

Thiếu niên bộ dáng không quá 17-18 tuổi, thân cao gần 1m80, đều cao hơn bình quân trong cả nước, đừng nói là ở phía nam Đồng Thành.

Bất quá đáng chú ý nhất ở hắn không phải là chiều cao, mà là gương mặt kia.

Cái gì gọi là mặt mày như họa, cái gì gọi là trời cao ưu ái?

Gương mặt này cho dù ai nhìn đến đều không thể không kinh ngạc cảm thán.

Thời điểm Thượng đế tạo ra con người nhất định là đối với những người khác làm cho có lệ, đem tiết kiệm thời gian toàn bộ đều cho hắn.

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

30/01/2022 (23h40)