Tỉnh dậy, xuyên qua đến một triều đại không có trong lịch sử, Kiều Vi im lặng nhìn trời, nàng xui xẻo cỡ nào vậy chời? Ngủ một giấc cũng có thể xuyên? Còn trực tiếp liên tục vượt hai cấp, thành mẫu thân của hai bánh bao nhỏ. Nhìn ánh mắt gào khóc đòi ăn của bánh bao nhỏ, Kiều Vi thở dài, hài tử ngoan như vậy, đặt ở hiện đại đều là đóa hoa nhỏ của tổ quốc, theo "nàng", lại suýt chút nữa chết đói. Mà thôi mà thôi, đã đến nơi này thì an tâm sống thôi, không phải chỉ làm mẹ sao? Nàng Kiều Vi có thể không đảm đương nổi sao? Nuôi bánh bao nhỏ, làm giàu. Không làm ác, không thánh mẫu, người kính ta, ta kính người, người phạm ta, dù là ai ta cũng gϊếŧ gϊếŧ. Cô gái nông thôn bị vất bỏ cũng có thể tạo ra cuộc sống cẩm tú. (đây là nhất tác phẩm ấm áp, trước khổ sau ngọt, hoan nghênh nhảy hố (∩_∩)