"Mẹ kiếp!" Diệp Miêu kích động, hận không thể lộn nhào tại chỗ, nói: "Tây tỷ đã trở về. Tây tỷ thắng rồi!"
Hứa Dư Dung kích động nhìn Lâm Tây. Mặc dù cô vẫn luôn xem trực tiếp, nhưng mãi tới giờ cô cũng không hiểu rõ tại sao Lâm Tây lại vượt ải thành công.
"Tây Tây, làm giỏi lắm!" Bình tĩnh như Giang Nhược Phong giờ cũng kích động mặt đỏ bừng. Cô đi tới, ôm cổ Lâm Tây.
Diệp Miêu và Hứa Dư Dung cũng lao tới. Ba người ôm chầm lấy cô.
Đừng nói các các cô, bản thân Lâm Tây cũng không ngờ mình trở lại thuận lợi như vậy. Điều này có nghĩa là cô đã thắng phải không? Lần tranh tài này giữa các khu giam, khu giam số 14 của các cô đã thắng?
Lâm Tây vui tới quên trời đất, bị ba đồng đội ôm, miệng cười khúc khích.
...
Lúc này ngoài bốn người trong phòng giam của Lâm Tây ra, tất cả mọi người canh trước TV đều ngẩn ra. Bọn họ ngơ ngác nhìn khung hình vốn thuộc về 14146 giờ hiện lên ba chữ đã vượt ải, chưa hiểu chuyện gì xay ra. Sao đã vượt ải rồi? Cô ấy vượt ải kiểu gì thế? Đẩy cửa đi ra ngoài là vượt ải à?
Mặc dù phần lớn mọi người đều không hiểu tại sao Lâm Tây đẩy cửa đi ra ngoài là vượt ải, nhưng bọn họ cũng đã kịp phản ứng. Nếu đẩy cửa ra ngoài có thể vượt ải, thế thì phải thông báo cho thí sinh tham gia thi đấu của khu giam.
Năm thí sinh còn lại được bạn cùng phòng gọi điện thoại thông báo luôn. Nhưng bốn người đang ngủ thì căn bản không tỉnh lại được. Cho dù điện thoại di động đổ chuông không ngừng, bọn họ cũng hoàn toàn không nghe được.
Chỉ có số 08033 ở trong nhà vệ sinh nhận được điện thoại thôi. Hắn cũng rất bất ngờ với cuộc điện thoại vào ban đêm, nhận điện rồi hỏi: "Sao thế?"
"Có người vượt ải xong rồi." Câu đầu tiên bạn cùng phòng nói. "Là số 14146 đã vượt ải."
Nghe được tin tức này, 08033 cũng ngẩn ra, sau đó cất tiếng khàn khàn hỏi: "Sao lại thế? Còn chưa tới ngày thứ năm..."
"Thật đấy. Cô ấy vượt ải rồi." Giọng người bạn cùng phòng cực kỳ kích động: "Cô ấy đẩy cửa rời phòng, sau đó là vượt ải."
Đầu 08033 như bị người ta đập mạnh, chấn động ong ong. Suy nghĩ kỹ một hồi lâu, hắn mới nghĩ ra, nếu rời phòng mới là cách vượt ải đúng, như vậy căn bản không cần đợi năm ngày. Những lời nhắn của quy tắc đều chỉ để mê hoặc thí sinh tham gia thi đấu, để thí sinh tham gia thi đấu tưởng rằng phải chờ trong phòng ít nhất năm ngày mới có thể vượt ải.
Thật ra muốn vượt ải căn bản không cần chờ năm ngày, chỉ cần đẩy cửa rời đi...
Hiểu ra chuyện này rồi, 08033 đau khổ đấm mạnh xuống mặt đất. Cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ chỉ có một người chiến thắng. Nếu số 14146 là người vượt ải đầu tiên, như vậy hắn và những người còn sống khác không còn cơ hội nữa.
Không, không chỉ có thế. Mặc dù những người khác đã không còn cơ hội chiến thắng nhưng vẫn có thể rời phòng. Nhưng hắn thì sao? Bởi vì lần trước phán đoán sai lầm, ngoài cửa luôn có thứ gõ cửa, nếu hắn mở cửa thì thế nào?
Kỹ năng của hắn là một người giữ ải, có thể đóng bất cứ cánh cửa nào. Nhưng trốn ở trong phòng lại không thể quay về. Mà muốn quay về nhất định phải mở cửa...
Trương Bưu vỗ đùi. Lâm Tây đột nhiên vượt ải khiến hắn vô cùng bất ngờ, lại nhớ tới cảnh tượng khi lần đầu tiên gặp Lâm Tây. Khi đó hắn coi Lâm Tây là người mới gầy teo, ánh mắt trong trẻo ngốc nghếch, nhìn là biết chưa va chạm xã hội, gần như không có thực lực.
Tuyệt đối không ngờ được cô vừa vào ngục giam lại đã có kỹ năng, vừa qua phó bản đầu tiên đã trở thành cai ngục rồi. Biểu hiện sau đó lại càng khiến toàn bộ người trong ngục giam khϊếp sợ.
Thật sự không hợp lý. Người mới mạnh như vậy có hợp lý không?
Năm ngày gần như không ngủ, cuối cùng Hạng Diệu không trụ nổi nửa, ngửa đầu ngã ra giường. Anh nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm: "Coi như số cô may."
...
"Tốt!"
"Quá tốt rồi!"
"Thế có phải là người trong ngục giam chúng ta có thể rời khỏi phòng giam không?"
Trong phòng giam của Hồng Tĩnh, đám bạn cùng phòng đều đang kích động hoan hô. 14146 là người của khu giam bọn họ. Cô là người đầu tiên vượt ải thành công, cũng có nghĩa là trong ba tháng, bên trong khu giam số 14 sẽ không có nguy hiểm. Các cô có thể tự do đi ra ngoài.
Hồng Tĩnh nhìn lên TV thấy trên khung hình thuộc về Lâm Tây có ghi ba chữ đã vượt ải, nội tâm chua xót, ngượng ngùng khó tả.
Vốn cô có cơ hội, đáng tiếc là cô đã bỏ qua rồi...
"Mọi người đừng vui mừng quá sớm." Hồng Tĩnh không kìm được, nói: "Cho dù bên ngoài an toàn thì chúng cũng không ra được. Chỉ có cai ngục mới có thể mở cửa phòng giam."
"Lần này em vất vả rồi." Giang Nhược Phong đặt Lâm Tây lên ván giường, xoa bóp vai cho cô, nói: "Chị thấy em trong phó bản cũng không quên rèn luyện, khiến chị rất vui mừng."
Lâm Tây hơi xấu hổ. Nội tâm cô thầm nói, em có vất vả gì đâu, mọi người đều thấy cả còn gì? Trong phó bản trừ ăn với ngủ ra, em chẳng vất vả chút nào.
"Đúng rồi." Giang Nhược Phong hỏi: "Em nhận được một tấm thẻ kỹ năng đúng không?"
"Đúng!" Lâm Tây nghĩ ra, lấy trong túi tấm thẻ kỹ năng do người bạn ngoài cửa tặng, nói: "Đây là một thẻ kỹ năng dùng một lần, tên là Giọng hát tuyệt vời, có vẻ rất có ích."
Giang Nhược Phong cầm thẻ kỹ năng trong tay xem thử, gật đầu hài lòng: "Tốt lắm."