Chương 58

Lúc này đã có một số thí sinh tham gia thi đấu sắp đến cực hạn. Những thí sinh này ít nhất cũng là cai ngục, mà có thể leo lên vị trí cai ngục thì chắc chắn phải có ít nhiều năng lực.

Nhưng vấn đề là dù có kỹ năng, nhưng kỹ năng không phù hợp thì cũng vô dụng.

Giống như kỹ năng bổn mạng của khí tức là Khiêu đại thần, có tác dụng với quỷ quái nhưng đối với những nguy hiểm vô cùng kỳ lạ trong phòng này thì hiển nhiên chả có tác dụng gì.

Năng lực có mạnh tới đâu, cho dù có thể đối mặt chiến đấu với ác quỷ, gặp phải nhiệt độ cực cao cũng bó tay. Một số người trong bọn họ không dám bật điều hòa, phải đi vào nhà vệ sinh dội nước lạnh lên người.

Cánh cửa nhà vệ sinh không khóa được, nên họ dùng dép lên chèn dưới khe cửa, thử khép cửa lại. Sau khi dội nước lạnh lên người, làm dịu làn da bị nóng đỏ lên, thật sự họ có cảm giác như vừa được tái sinh.

Nhưng không phải ai cũng nghĩ ra phương pháp này, đặc biệt là khi đã bị hun nóng tới đầu choáng váng.

Có người không thể chịu nổi nữa, bò lên bàn trang điểm, chuẩn bị bật điều hòa. Thậm chí có người còn định mở cửa lao ra ngoài. Nhưng người để lại tờ giấy đã nói là năm ngày nữa sẽ trở về, điều này có nghĩa là bọn họ phải đợi ở đây năm ngày. Hiện giờ đi ra ngoài chẳng khác nào chủ động từ bỏ cuộc thi này, cũng có thể ra xong sẽ chết.

Nhưng cũng có người nghĩ chỉ đi ra ngoài một lát rồi vào, chờ nhiệt độ phòng hạ xuống là được.

Ngay khi phần lớn mọi người đã sắp tới cực hạn, điện thoại di động của bọn họ đồng thời đổ chuông.

Một người đang đứng trên bàn trang điểm chuẩn bị bật điều hòa, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động. Đầu óc hắn đã bị hun nóng tới choáng váng, nhưng lý trí còn sót lại nói cho hắn biết, bất kể chuyện gì cũng phải nhận điện thoại trước.

Vì vậy, hắn gian nan bò xuống, cầm điện thoại lên.

Bấm nghe điện thoại, thậm chí hắn còn không có sức nói alo.

Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói bạn cùng phòng: "Tuyệt đối không được bật điều hòa. Bật điều hòa sẽ chết. Giờ đi vào nhà vệ sinh, lấy dép lê chèn khe cửa, đóng cửa lại, sau đó dội nước lạnh làm mát..."

Khi tất cả mọi người trong phòng tìm được biện pháp giải nhiệt, nhiệt độ trong phòng cũng giảm dần.

Điều hòa duy trì ở nhiệt độ 26 độ là nhiệt độ Lâm Tây thấy thoải mái nhất. Cô bò lên giường, trải chăn ra. Bật điều hòa đắp chăn là một trong những chuyện thoải mái nhất đời người.

Dù không có cách nào liên lạc với nhóm Phong tỷ bên ngoài, nhưng Lâm Tây đã quyết định, mọi việc đều phải dựa vào bản thân, kiên quyết không được sinh tâm lý ỷ lại vào người khác.

Nằm như vậy, bởi vô cùng thoải mái, cô bèn cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cũng đúng lúc rảnh Raya rỗi không có việc gì làm, vậy thì ngủ đi. Trong quy tắc có nói là lúc ngủ phải ôm búp bê, không biết là quy tắc có tác dụng không.

Lâm Tây lôi búp bê lại. Cô nhìn chằm chằm vào con búp bê gấu bông màu xanh. Nó vốn rất đáng yêu, nhưng cặp mắt màu đỏ máu kia luôn khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Hơn nữa Lâm Tây không có thói quen ngủ ôm đồ, vì vậy cô ôm nó vào ngực, bắt đầu suy nghĩ lời tỏ tình.

Lần này cô như được trời độ, nghĩ ra câu nói ngay. Cô nhìn chằm chằm vào cặp mắt màu đỏ của búp bê, nói: "Có phải anh béo lên không? Nếu không sao anh trong trái tim em sao giờ nặng thế?"

Nói xong cô bèn đáp búp bê sang một bên, lăn ra giường thoải mái xoay người, nghiêng đi bàn thấy con búp bê bị đáp một bên kia. Cặp mắt đỏ rực của nó đang nhìn cô chằm chằm. Lâm Tây nhíu mày. Cô cầm con búp bê đặt luôn lên bàn trang điểm.

Một con búp bê cao bằng người che kín bàn trang điểm luôn, thoáng cái giải quyết hai điểm khiến người ta không thoải mái, càng khiến người ta sung sướиɠ.

Còn về bàn trang điểm, Lâm Tây cũng không lo lắng. Quy tắc nói là buổi tối đi ngủ phải để gương soi toàn thân. Giờ chưa đến tối, cho nên chẳng cần lo tới gương.

Lâm Tây chui vào chăn ngủ ngon lành, còn đám tù nhân trước TV đều trợn tròn mắt nhìn cô. Thật sự 14146 không biết sợ là gì, đi ngủ cũng không thèm ôm búp bê.

Mà sao cô ấy còn ngủ được nhỉ? To gan vậy?

Ngoài Lâm Tây ra, tám thí sinh tham gia thi đấu còn lại vừa mới thoát khỏi bị bun nóng, nhớ tới quy tắc ra khỏi nhà tắm nhất định phải đi dép lê màu hồng. Tất cả mọi người đều lo lắng quy tắc này cũng là bẫy, cho nên không dám tắm, đều lấy nước lạnh từ vòi xối lên người, hơn nữa lúc ấy vội quá căn bản không có thời gian cởϊ qυầи áo, khiến giờ quần áo cũng ướt đẫm.

Nhưng đối mặt với sống chết, quần áo ướt chẳng phải chuyện gì đáng nói.

Vật lộn lâu như vậy, tất cả mọi người đều đã mệt phờ. Nhưng tâm trạng lo lắng khiến bọn họ không hề buồn ngủ, mà cơn đói trong bụng lại là thật.

Trong ngăn kéo có đồ ăn đủ cho năm ngày. Quy tắc nói tuyệt đối không được ăn thịt bò khô.

Lúc này mọi người đều đã thăm dò được một số quy luật. Nếu quy tắc nói tuyệt đối không thể ăn thịt bò khô, như vậy dù quy tắc là đúng hay sai, mấu chốt vẫn ở thịt bò khô. Các đồ ăn khác hẳn là không có vấn đề gì.

Thí sinh tham gia thi đấu của khu giam số 7 khá tự tin đối với phán đoán của mình, vì vậy xé vỏ một cái bánh mỳ ra ăn.

Hắn nghĩ phải đợi ở đây năm ngày, không có khả năng không ăn gì. Mà một phó bản dù có khó tới đâu cũng đều có tỷ lệ sống sót. Phó bản sẽ không để người tham gia chết đói, cho nên nhất định có thể ăn đồ ăn nơi này.

Ăn xong một ổ bánh mỳ, trừ việc không còn đói lắm thì chẳng thấy gì khác.

Quả nhiên ngoài thịt bò khô ra, những đồ ăn khác đều ăn được.

Rất nhanh sau đó, những thí sinh khác cũng có phán đoán. Có người ăn bánh mỳ, có người đun nước nấu mỳ ăn liền.

Vất vả một hồi lâu, lúc này tất cả mọi người ngồi trên giường yên lặng ăn uống, tự nhiên cảm thấy năm tháng trôi qua yên lành thật tốt.

Lâm Tây ngủ một mạch tới tối mà chẳng xảy ra chuyện gì.

Cô ngủ rất thoái mái, tỉnh dậy lại hơi đó, vì thế đun nước sôi nấu mỳ ăn.

Còn thả thịt bò khô vào ăn cùng.