"Còn có thể là ai? Tiểu Lâm đấy." Trương Bưu nói vẻ đương nhiên. "Tuyển thủ mỗi lần tham gia thi đấu đều được lựa chọn ngẫu nhiên trong những người có thân phận của khu giam giữ. Chỉ có giám ngục và cấp trên của giám ngục mới được tính là người có thân phận. Khu giam giữ số 14 của các cô chỉ có mỗi một giám ngục là Tiểu Lâm. Ngoài cô ấy ra thì còn có thể là ai?"
"Thì ra là thế." Giang Nhược Phong gật đầu đã hiểu, sau đó hỏi: "Cuộc thi đấu này có nguy hiểm không?"
"Đương nhiên." Giọng Trương Bưu trở nên nghiêm túc: "Xác suất tử vọng vô cùng cao."
Lông mày Giang Nhược Phong nhíu chặt lại: "Buộc phải tham gia sao? Không thể từ chối à?"
"Không thể. Việc này bị cưỡng chế." Trương Bưu an ủi: "Cô cũng đừng lo lắng quá. Tiểu Lâm lợi hại như vậy, có khi cô ấy thắng cũng nên."
Cúp điện thoại, vẻ mặt bốn người trong phòng giam đều nghiêm túc.
Một hồi lâu sau, Giang Nhược Phong mới phá vỡ sự trầm mặc. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Tây.
Lúc này tóc tai Lâm Tây đã rối bời. Bởi trong ngục giam không thể ra ngoài, cho nên cô cũng chẳng để ý tới tóc tai của mình. Sắc mặt cô vẫn hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt lại rất sáng.
"Tây Tây." Giang Nhược Phong gọi cô một tiếng.
Lâm Tây tưởng cô có lời gì quan trọng muốn nói, vội vàng áp sát lắng nghe. Chỉ thấy Giang Nhược Phong nói: "Bắt đầu từ hôm nay em không thể lười biếng nữa, phải cố gắng rèn luyện thân thể, tranh thủ trong một tuần có thể chống đẩy được ba mươi cái mà không thở gấp."
Lâm Tây: "..." Trừ phi cô đột nhiên thức tỉnh được dòng máu siêu Xayda thì mới làm được như vậy đúng không?
Tin tức cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ truyền ra rồi, một số người muốn mượn sức Lâm Tây tạm thời dừng hành động. Mượn sức người khác tất nhiên là quan trọng, nhưng cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ hiển nhiên quan trọng hơn.
Bởi vì đây là chuyện lớn của toàn bộ khu giam giữ, đặc biệt là đối với những người có thân phận.
Một số giám ngục đã muốn rời khỏi phòng giam, đi tới phòng giam khác kêu gọi bỏ phiếu từ lâu, nhưng bên ngoài có nguy hiểm, đi ra có thể không về được nữa, cho nên cũng không dám đi ra ngoài. Mà nếu quả thật khu giam giữ của bọn họ thắng được cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ này, bọn họ có thể yên tâm lớn mật đi ra ngoài, kêu gọi bỏ phiếu cho mình.
Giờ phút này, tất cả mọi người trong khu giam giữ đều đang tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, không có tâm tư chú ý tới chuyện khác.
Lâm Tây cũng đang tích cực chuẩn bị cho chiến tranh. Nội dung cụ thể hơn là cố gắng ăn cơm, cố gắng rèn luyện, ngủ thật ngon, để cho trạng thái của mình càng ngày càng tốt.
Mấy ngày nay các cô đã hỏi thăm vài lần, biết rõ bình thường tham gia cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ đều là cá nhân, rất ít tình huống tham gia thi đấu theo tổ đội.
Tuy nhiên để tỏ thành ý, 0666 cố ý nói cho các cô biết thông tin mà ngay cả Trương Bưu cũng không biết.
Mỗi lần sau khi cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ bắt đầu đều sẽ phát trực tiếp trên TV, hơn nữa bạn cùng phòng của người tham gia thi đấu có thể dùng điện thoại liên lạc với người tham gia thi đấu.
"Phát sóng trực tiếp?" Lúc ấy Lâm Tây cũng rất nghi hoặc. "Mười một người cùng phát sóng livestream sao?"
"Đúng vậy." 0666 nói. "Tất cả mọi người tham gia thi đấu đều sẽ được phát trực tiếp. Một số chi tiết mà người tham gia thi đấu không phát hiện ra, người xem trực tiếp lại thông qua bạn cùng phòng nhắc nhở cho hắn."
Biết được mình tham gia thi đấu lại còn có thể liên lạc điện thoại với mấy người Phong tỷ, tâm trạng hồi hộp của Lâm Tây cũng giảm bớt rất nhiều.
Rốt cục vào một buổi tối nọ, người dẫn chương trình thông báo trên bản tin, nói sáng ngày hôm sau, cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ sẽ bắt đầu. Trái tim Lâm Tây dâng lên tới cổ họng ngay và luôn. Sáng mai một mình cô sẽ tham gia thi đấu sao?
Đây là lần đầu tiên từ khi tiến vào ngục giam, một mình cô phải đối mặt với nguy hiểm, nói không lo lắng và sợ hãi là không có khả năng.
Vào đêm đó, cô tưởng cô sẽ không ngủ được, không ngờ vừa nhắm mắt đã ngủ thϊếp đi rất nhanh, mỗi tội lại nằm mơ, hơn nữa đều là ác mộng.
Trong mơ, Lâm Tây thấy bản thân trốn bên trong một căn nhà ở vùng núi, bên ngoài có một con quỷ cổ siêu dài đang tìm mình khắp nơi. Cô vẫn lo lắng không dám hít thở, sau đó cô bèn bị nghẹn tỉnh dậy.
Lâm Tây mở mắt, nhìn trần nhà xa lạ trước mặt.
Cô đã quen rồi. Thường xuyên ngủ ở những nơi khác nhau là thói quen hình thành từ nhỏ của cô.
Đột nhiên cô phát hiện ra không đúng, vội vàng bật dậy. Quan sát một chút, cô mới khϊếp sợ phát hiện ra, mình đã không còn ở trong phòng giam nữa rồi. Bên cạnh không có Phong tỷ, không có Tiểu Diệp, cũng không có cả lão Hứa. Thậm chí nơi này còn không phải là phòng giam. Cô đang nằm trên nàng cái giường trắng như tuyết.
Ga giường màu trắng, chăn cũng màu trắng, trông như phòng khách sạn vậy.
Cô ngồi trên giường ngẩn ra một lát, cuối cùng cũng nhớ ra, vậy là cô bắt đầu tham gia cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ rồi? Lần này không cần mở cửa ra ngoài nữa? Ngủ xong tỉnh dậy là bắt đầu luôn?
Lâm Tây vuốt vuốt tóc, đứng dậy khỏi giường. Lúc này trên người cô đã không mặc trang phục tù nhân nữa mà là áo ngủ của khách sạn. Mái tóc lộn xộn bù xù trên vai. Cô đi một đôi dép lê xuống giường, quan sát khắp nơi trong phòng một chút.
Cô thu được một chút tin tức. Đầu tiên nơi này chắc là một căn phòng khách sạn thật. Phòng không quá lớn, trong tủ quần áo không có quần áo, ngăn tủ phía dưới TV có mỳ ăn liền và bánh mỳ, còn có ít thịt bò khô.
Kéo rèm cửa lên, cô lại mở cửa sổ ra, bên ngoài là sương trắng dày đặc, vô biên vô hạn.
Trong nháy mắt khi mở cửa sổ ra, Lâm Tây liền có cảm giác mãnh liệt rằng đang bị nhìn trộm.
Chuyện này khiến cô nhớ tới tình huống lúc đầu ở trên xe lửa, bên ngoài cửa sổ là sương mù dày đặc, bên trong có mặt quỷ dán vào cửa kính nhìn trộm. Cho nên tình hình nơi này cũng tương tự sao?
Nội tâm Lâm Tây không thoải mái lắm bèn đóng cửa sổ lại. Cô nhớ tới việc mình có thể liên lạc với bạn cùng phòng trong cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ, vì vậy lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi cho Giang Nhược Phong.
"Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không thể liên lạc được. Xin hãy gọi lại sau..."
Lâm Tây ngẩn ra. Cô nhìn điện thoại di động. Phong tỷ không nhận được điện thoại.
Tình huống gì thế này? Không phải mấy người Phong tỷ đang ngủ, không nghe thấy tiếng chuông chứ? Hay là nơi này có vấn đề, không gọi điện thoại được?
Lúc này, bên trong phòng giam của ngục giam, ba người Giang Nhược Phong đang nghiêm túc ngồi trên giường, nhìn hình ảnh trên TV trước mắt. Bên cạnh các cô, điện thoại của Giang Nhược Phong đang đổ chuông.
Buổi sáng hôm nay, lúc dậy khỏi giường, Giang Nhược Phong liền phát hiện ra không thấy Lâm Tây nữa. Cùng lúc đó, TV bật lên dù không phải thời gian giải trí. Hình ảnh trên TV bị chia thành mười một ô, thể hiện lần lượt tình hình của mười một người tham gia thi đấu.
Tình hình mỗi người đều như nhau. Bọn họ cùng ngủ ở một gian phòng giống nhau như đúc. Lâm Tây cũng ở trong số đó.
Đầu tiên Giang Nhược Phong nhận ra, cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ đã bắt đầu từ lúc các cô ngủ rồi, vì vậy lập tức cầm điện thoại di động, chuẩn bị gọi cho Lâm Tây. Nhưng khi cô bật điện thoại di động lên bèn thấy được một tin nhắn, nhắc nhở các cô rằng chỉ có ba cơ hội trò chuyện với Lâm Tây.
Nói cách khác, cho dù Lâm Tây có gọi điện thoại cho các cô, hay các cô gọi cho Lâm Tây, tổng cộng chỉ có ba cơ hội trò chuyện.
Giang Nhược Phong nhanh chóng nghĩ tới việc nếu chỉ có ba cơ hội thì nhất định phải để dành ba cơ hội này cho thời khắc mấu chốt nhất, không thể lãng phí tùy tiện được.
"Kính coong kính coong kính coong..."
Điện thoại của Giang Nhược Phong lại đổ chuông. Mà trong phòng giam cũng không có ai định nhận điện thoại.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tây trên màn hình trực tiếp đang lo lắng vì không gọi được điện thoại, Giang Nhược Phong thầm cầu khẩn, Lâm Tây, nhất định em phải tỉnh táo đấy. Chỉ cần em tỉnh táo, với năng lực của em thì hy vọng thắng cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ này vẫn rất lớn.
Lâm Tây gọi điện một lát nhưng vẫn không ai nghe máy.
Trong lòng cô hơi hoảng, đi trong phòng vài vòng. Sau đó cô tự nhủ phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Nơi này là cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ, đang ở trong phó bản, chuyện gì cũng có thể xảy ra, kiên quyết không thể hoảng hốt.
Không gọi được điện toại, không biết tình hình hiện tại của mình có chiếu trực tiếp trên TV không.
Nếu đúng như vậy, nhất định ba người bọn họ có thể thấy mình đang gọi điện. Cho nên không gọi được cho ai cả cũng chỉ có hai khả năng, một là nơi này có vấn đề, căn bản không thể gọi điện đi được. Hai là gọi điện thoại được rồi, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó nên bọn họ không thể nhận điện thoại.
Nghĩ tới đây, Lâm Tây tỉnh táo hơn một chút. Cho dù là do nguyên nhân nào, hiện tại cô đều phải làm rõ ràng tình cảnh của mình.
Hiện tại cô đang trong cuộc thi đấu giữa các khu giam giữ, vậy thì nội dung cuộc thi là gì?