Chương 51

Quả thật 0552 đã bực không chịu nổi. Vốn cô ghét nhất là loại hành vi phá giá thị trường như thế này. Vì vậy cô bèn lục tung danh bạ ngay, tìm thấy số điện thoại của 0666 ở một góc, bấm gọi luôn không chút do dự.

Phía bên 0666 vừa mới nói chuyện với Lâm Tây không lâu, thấy thái độ của Lâm Tây có vẻ rất mơ hồ. Hắn hơi lo lắng. Chẳng may 14146 bị người khác thu trước thì sao?

Ngày đó hắn thấy rất rõ, chắc chắn kỹ năng của 14146 là kỹ năng cao cấp nhất. Cho dù cô gia nhập vào thế lực nào đều sẽ có tác dụng rất lớn. Nội tâm hắn thầm sốt ruột nghĩ dù hắn không chiếm được 14146 thì cũng không muốn để người khác thu được cô.

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại di động đổ chuông.

0666 cầm điện thoại di động nhìn lại, thấy trên điện thoại di động hiện ra số của 0552.

Người phụ nữ điên của khu giam giữ số 5 kia? Cô ta gọi điện thoại cho mình làm gì?

Mang theo nghi hoặc, 0666 bấm nhận điện thoại: "Alo, tôi đây, tìm tôi có việc gì sao?"

Một giây tiếp theo, hắn liền bị xả một tràng nhục mạ. Tốc độ nói của đối phương rất nhanh, khí thế mạnh, ép cho 0666 suýt không thở nổi, đầu óc lại càng không kịp phản ứng. Thật vất vả lắm đầu óc hắn mới vận chuyển lại được thì đối phương đã cúp điện thoại.

Tự dưng bị mắng một trận khiến 0666 vừa khϊếp sợ lại vừa uất ức nhìn điện thoại di động của mình. Đầu óc hắn ong ong, công kích của người ta còn đang quanh quẩn trong đầu.

Tại sao vậy? Không trêu chọc gì cô, tại sao lại mắng tôi?

Hắn không chịu được nỗi uất ức này, gọi điện thoại hỏi luôn cho rõ ràng.

Bấm số xong, hắn đưa di động đặt lên cạnh tai, một lát sau bèn thấy trong di động truyền ra giọng nữ vui vẻ: "Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi đang nợ phí, tạm thời không thể liên lạc..."

0666: "..."

Điện thoại di động ở đây cũng không bị tính phí, có ai lại nợ phí điện thoại di động được? Là người phụ nữ kia giở trò với hắn thôi!

0666 tức muốn chết, canh cánh trong lòng, rất nhiều ngày cũng không giải tỏa được chuyện này.

Lâm Tây rất tham thẻ kỹ năng vĩnh cửu, không phải là muốn cho bản thân mà cô muốn lấy được thẻ kỹ năng đó sẽ đưa cho đồng đội trong phòng giam. Không phải là cô hào phóng, mà cô cảm thấy thực lực bốn người trong phòng giam chênh lệch quá lớn, như vậy không có lợi cho tổng thể.

Chỉ khi thực lực mọi người đều mạnh mẽ, đội ngũ này mới có thể càng mạnh. Còn chỉ một mình cô mạnh mẽ, như thế sẽ có những hạn chế lớn.

Ví dụ như đôi khi cần mọi người phối hợp làm một việc, nhưng bởi vì thực lực của những người khác không đủ, căn bản không thể phối hợp được.

Trước ngày hôm nay, Lâm Tây còn chưa biết chuyện thẻ kỹ năng. Tuy nhiên nếu cô đã biết, như vậy bắt buộc phải nghĩ biện pháp.

Cuộc trò chuyện vừa rồi cũng bật loa ngoài, tất cả mọi người trong phòng giam đều nghe được.

Giang Nhược Phong vừa đưa tay chống cằm, vừa nói vẻ suy tư: "Xem ra thẻ kỹ năng vĩnh cửu thật sự rất quý giá. Bọn họ có vẻ không bỏ ra được."

"Không phải tên 0666 kia nói hắn không có sao?" Diệp Miêu hỏi.

"Em ấy à, vẫn còn quá ngây thơ." Hứa Dư Dung đưa tay đặt lên đầu Diệp Miêu. "Người ta nói không có là không có thật sao? Em đừng có tin người quá như thế."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Miêu nhăn nhó, nói vẻ khinh thường: "Thế giới của người lớn đúng là phức tạp thật."

Điểm này Giang Nhược Phong lại đồng ý: "Đúng vậy. Hiện tại nhớ lại, chị với đám bạn thời trung học cũng ngốc như vậy chứ có khác gì đâu."

Diệp Miêu: "..."

Lâm Tây bực bội gãi gãi cằm, nói: "Nếu có biện pháp không cần đi theo ai cũng có thể đạt được thẻ kỹ năng vĩnh cửu thì tốt."

Đối với ý nghĩ của Lâm Tây, Giang Nhược Phong bình luận: "Có mộng tưởng là tốt rồi."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Tây lại đổ chuông. Cô tưởng rằng là người muốn mượn sức cô gọi đến. Vì vậy để làm cho rõ ràng, cô quyết định thử thăm dò xem, không chịu cho mượn sức liệu có cơ hội nhận được thẻ kỹ năng vĩnh cửu không.

"Alo?" Bên kia điện thoại là một giọng đàn ông trầm tĩnh. "Xin hỏi là 14146 sao?"

"Khụ khụ, đúng vậy." Lâm Tây đã chuẩn bị tốt việc cò kè mặc cả, lại chỉ nghe đối phương nói: "Xin hỏi cô cần người ủng hộ không? Tôi muốn làm đàn em của cô."

Lâm Tây: "???"

Không đợi Lâm Tây trả lời, đối phương liền nói tiếp: "Tôi là người của khu giam giữ số 10, hiểu rất rõ ngục giam, năng lực cũng không tồi. Có người như tôi gia nhập, đối với cô là một sự trợ giúp rất lớn. Trước tiên phải nói trước, tôi không phải là đi theo cô không công. Cô phải cấp lợi ích cho tôi..."

"Cạch." Lâm Tây cúp điện thoại, vất điện thoại lên giường.

Không ngờ lại định lợi dụng tôi? Không có cửa đâu!

"Oa, người kia đáng ghét thế." Diệp Miêu vô cùng khó chịu, bĩu môi. "Giọng điệu nói chuyện thật sự khiến người ta bực mình. Em nghe thấy còn muốn đấm cho hắn hai đấm."

Ngược lại, Giang Nhược Phong lại rất bình tĩnh: "Trên đời có rất nhiều người như thế, quen rồi là ổn."

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới một loạt tiếng kèn. Đã đến thời gian giải trí hàng ngày.

Sau khi TV bật lên, bởi lần trước các cô đang xem kênh 6, cho nên lần này TV bật lên cũng xuất hiện hình ảnh của kênh 6. Không chỉ có như thế, lúc này hình ảnh đang phát trên kênh 6 lại đúng là buổi hội diễn văn nghệ mà các cô tham gia.

Thật không may chính là, lúc này hình ảnh trên truyền hình lại đúng là lúc các cô lên sân khấu biểu diễn.

Trên TV, Giang Nhược Phong, Diệp Miêu và Hứa Dư Dung khom lưng bước đi, tư thế hèn mọn bỉ ổi. Đột nhiên Giang Nhược Phong và Hứa Dư Dung đồng thời tung chân đá ra ngoài. Chân hai người móc chéo vào nhau, sau đó thân thể hai người không vững, ngã lăn quay thành một đống, tư thế bối rối còn lộ vẻ ngu xuẩn.

Giang Nhược Phong: "..."

Hứa Dư Dung: "..."

"Oa oa." Diệp Miêu hưng phấn khó hiểu: "Là chúng ta kìa!"

Tiếp theo đó, Lâm Tây giống như vào vai phản diện... À không, cô đúng là vai phản diện. Cô đứng trên sân khấu, tư thế kiêu ngạo và quỷ dị, ngửa đầu cười to: "Há há há há há..."

Lâm Tây: "..."

Sau đó Lâm Tây nhảy múa trước mặt mọi người. Đây là lần đầu tiên Lâm Tây nhìn thấy dáng vẻ bản thân khi Khiêu đại thần. Nói thế nào nhỉ. Cô nhảy cũng không xấu, nhưng cô hận không thể dùng ngón chân đào thành Kim Tự Tháp, sau đó vùi mình trong nước thép nóng chảy để bịt kín bản thân.

Thật vất vả mới chờ tới chấm dứt điệu nhảy của mình trên TV, cảm giác đúng là một giây bằng cả một năm. Sau đó Giang Nhược Phong bèn móc cái dùi cui từ trong túi ra, thực hiện một tư thế quỷ dị, hô to: "Siêu nhân điện quang Ultraman biến thân!"

"..."

"Điều khiển từ xa đâu?!" Rốt cục Giang Nhược Phong không chịu nổi nữa, động tác còn nhanh hơn cả Khả Vân tìm con, vớ được điều khiển từ xa, chuyển ngay sang kênh tin tức.