Chương 50

Trong nháy mắt này, Lâm Tây có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Cô không kìm nổi, cố gắng ưỡn ngực, nói: "Đúng vậy. Người khác có thể làm được, tại sao chúng ta không thể?"

Hứa Dư Dung bị sự cuồng nhiệt đột ngột của hai người làm kinh ngạc. Diệp Miêu lại hung phấn đến đỏ bừng mặt, nói: "Em cảm thấy chúng ta giống như nhân vật chính của mấy bộ phim nhiệt huyết ấy."

"Tuy nhiên..." Diệp Miêu sờ sờ cằm. "Bình thường diễn viên chính nhiệt huyết đều là loại học sinh trung học như bọn em. Có phải là tuổi các chị hơi lớn quá rồi không?"

"..."

Giang Nhược Phong vẫn biểu hiện tỉnh táo đột nhiên thay đổi sắc mặt. Cô lườm Diệp Miêu một cái, khiến Diệp Miêu sợ nổi da gà, sau đó nói: "Ba mươi tuổi còn rất trẻ nhé, là độ tuổi đẹp nhất trong đời. Em biết chưa?"

Lông tóc Diệp Miêu dựng đứng, gật đầu như gà mổ thóc: "Biết rồi, biết rồi ạ!"

Không khí trong phòng giam thoáng cái thoải mái hẳn. Diệp Miêu vội vàng nói: "Em cũng không muốn gia nhập thế lực gì cả. Tương lai tự chúng ta sẽ trở thành thế lực lợi hại nhất trong toàn bộ ngục giam!"

Hứa Dư Dung hơi dè dặt với chuyện này. Cô là người bi quan trời sinh. Tuy nhiên cô rất thích cảm giác ở cùng ba người này, chỉ cảm thấy ở cùng với các cô, dù chết cũng không sao cả, thế nên cũng không phản đối.

Đã như thế, Lâm Tây liền không thể không hỏi: "Phong tỷ, chị đã không muốn tiếp nhận mượn sức, vì sao còn cho số điện thoại của em đi."

Giang Nhược Phong nghe thế, mặt lộ vẻ, có thế mà em cũng không nghĩ ra à, sau đó đáp lời: "Chúng ta quen biết quá ít người trong ngục giam này, quan hệ chỉ có mỗi Trương Bưu. Tình hình Trương Bưu thế nào em cũng biết rồi, chỉ là một người bình thường. Thừa cơ hội này, chúng ta có thể quen biết nhiều người hơn, phần lớn đều là người chơi cấp cao trong ngục giam đấy. Làm quen với bọn họ một chút, cuối cùng cũng không có gì xấu đúng không?"

Ba người chợt hiểu ra. Lâm Tây vội vàng vuốt mông ngựa: "Vẫn là Phong tỷ suy nghĩ chu đáo nhất."

Đang nói, đột nhiên điện thoại di động của Lâm Tây đổ chuông.

Chỉ thấy một loạt tiếng niệm kinh truyền từ trong điện thoại di động của Lâm Tây ra. Lâm Tây vội vàng giải thích: "Không phải em là bà đồng sao? Đây đều là để duy trì ấn tượng bản thân."

Vừa nói cô vừa cầm điện thoại di động lên, phát hiện ra đó là một dãy số xa lạ. Bấm nghe điện xong, Lâm Tây hỏi khẽ: "Ai đó?"

"Chào cô." Phía đối diện là một giọng nam đầy cuốn hút. "Xin hỏi là số 14146 đúng không?"

"Đúng tôi đây." Lâm Tây đáp.

"À, là thế này. Tôi là đội trưởng khu giam giữ số 6, số hiệu 0666. Không biết cô có hứng thú gia nhập với chúng tôi không?" Giọng 0666 nghe rất cuốn hút, khiến người nghe cảm thấy như cây tắm gió xuân. "Cô mới tới ngục giam chưa lâu, chắc còn nhiều chỗ chưa biết nhỉ? Chúng tôi có thể trợ giúp cô..."

0666 nói dông dài một thôi một hồi, Lâm Tây không nhịn nổi nhìn về phía Giang Nhược Phong. Giang Nhược Phong gật đầu với cô. Ý định của cô là cổ vũ Lâm Tây thoải mái nói đi, đừng vì đối phương là tiền bối, là đội trưởng một khu giam giữ mà khϊếp đảm.

Nhưng hình như Lâm Tây hiểu sai ý rồi. Cô thấy Giang Nhược Phong gật đầu xong liền nói vào điện thoại di động: "Được rồi, đừng nói mấy lời vô ích này nữa. Anh muốn mượn sức tôi thì tôi có lợi gì? Anh có gì cho tôi không?"

Người phía bên kia điện thoại sửng sốt, sau đó bật cười rất nhanh, nói: "Không hổ là 14146. Tính tình của cô nóng nảy giống như trong phó bản vậy."

Giọng điệu của hắn đột nhiên thay đổi, hỏi: "Cô muốn gì?"

Lâm Tây làm có muốn gì, vì vậy hỏi lại: "Anh có cái gì?"

"Trong tay tôi cũng có chút đồ vật." 0666 lại không giấu diếm, đáp: "Tôi có dùi cui, có súng, có bút thu âm, có còng tay..."

Còn chưa dứt lời, Lâm Tây liền không nhịn nổi, ngắt lời hắn: "Anh chờ một chút. Sao anh lại có nhiều đồ vật như vậy? Anh đoạt đồ của cấp dưới đấy à?"

0666 sửng sốt, sau đó giải thích: "Làm gì có. Tôi không phải loại người như vậy. Để tôi nói, trong ngục giam, chỉ cần có thể trở thành giám ngục là có thể có được công cụ. Nhưng giám ngục cũng sẽ chết. Sau khi giám ngục chết, đồ vật cũng không bị thu về. Vì vậy nhiều năm trôi qua như thế, trong ngục giam thật ra tích lũy không ít những thứ này. Cho nên sau này cô gặp người trong tay có đạo cụ cũng không thể nói rõ đối phương chính là giám ngục."

Thì ra là thế. Lâm Tây gật đầu, nói: "Anh nói tiếp đi."

"Tôi còn có thẻ kỹ năng." 0666 nói: "Cô biết cái gì là thẻ kỹ năng không? Chính là thứ chứa đựng một kỹ năng gì đó, sử dụng thẻ kỹ năng xong sẽ đạt được một loại kỹ năng, có loại chỉ một lần, cũng có vĩnh cửu. Đương nhiên, thẻ chứa kỹ năng vĩnh cửu quá khó có được, cho nên trên tay tôi cũng không có. Nhưng thẻ kỹ năng dùng một lần thì lại có ít nhiều..."

Đám người Lâm Tây nghe thế, nước bọt đều chảy xuống rồi. Không hổ là đội trưởng khu giam giữ số 6 tiền bối, trong tay có thật nhiều thứ tốt đó.

Cho dù là Giang Nhược Phong cũng phải đỏ mắt. Thật sự cô rất muốn có được một tấm thẻ kỹ năng. Cô cũng muốn nếm thử cảm giác sử dụng kỹ năng.

Nghe 0666 giới thiệu, Lâm Tây vô cùng cảm khái. Cuối cùng 0666 nói: "Thế nào, suy nghĩ gia nhập chúng tôi chứ?"

"Khụ khụ..." Lâm Tây hồi phục tinh thần từ trong suy nghĩ. Cô nói: "À vậy thì để tôi cân nhắc nhé."

Trên thực tế là có điện thoại gọi tới. Ngắt điện thoại với 0666 xong, Lâm Tây bấm nhận cuộc gọi mới: "Alo, tôi là 14146 đây."

"Chào cô." Lần này đối phương là một người phụ nữ, giọng nói rất êm tai: "Tôi là đội trưởng khu giam giữ số 5. Cô có suy nghĩ gia nhập chúng tôi không..."

Lẳng lặng lắng nghe đối phương nói xong, Lâm Tây có ấn tượng với người này. Ngay khi cô vào ngục giam không lâu đã thấy đội trưởng khu giam giữ số 5 trên bản tin. Lúc ấy cô còn mắng đội trưởng khu giam giữ số 6 trên bản tin là người không biết xấu hổ, quan hệ loạn với cả nam cả nữ,cả quỷ trong ngục giam, cho nên ấn tượng của Lâm Tây với cô rất sâu sắc.

Những lời cô nói về cơ bản là giống như 0666, đại ý là chỉ cần Lâm Tây đồng ý gia nhập sẽ cho cô rất nhiều lợi ích. Lâm Tây nghe xong liền nói: "Vừa rồi 0666 cũng mới hứa sẽ cho tôi thẻ kỹ năng vĩnh cửu. Chị có thể cho tôi cái gì?"

"..."

Phía đầu kia của điện thoại liền rơi vào yên lặng.

Diệp Miêu và Hứa Dư Dung không nhịn nổi nhìn nhau, trong lòng thầm nói Tây tỷ thật sự học cái xấu rất nhanh, lừa người không cần nghĩ đã nói xong rồi.

Giang Nhược Phong lại rất yên lòng. Không tồi không tồi. Tây Tây thật sự đã trưởng thành rồi.

Trầm mặc một hồi lâu, phía bên kia đầu dây truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi: "Thật sự hắn cho cô một tấm thẻ kỹ năng vĩnh cửu à? Hắn điên rồi à?"

Lâm Tây trừng mắt, nói: "Nhưng hắn nói như thế đấy. Tôi vốn cũng không biết thẻ kỹ năng là gì, là hắn nói cho tôi biết."

"Tút..."

Phía đối diện cúp điện thoại. Lâm Tây cúi đầu nhìn điện thoại di động: "Thế mà đã tắt máy rồi?"

Giang Nhược Phong nói: "Có thể cô ta cảm thấy mình không có năng lực cạnh tranh."

"Thế thì yếu ớt quá nhỉ?" Lâm Tây không nén nổi khinh thường. "Cũng không tranh thủ nổi một chút sao?"

Ở bên kia, 0552 cúp điện thoại, vẻ mặt phẫn nộ nói: "0666 quá đáng quá rồi! Không ngờ lại đồng ý tặng 14146 một thẻ kỹ năng vĩnh cửu! Đúng là một kẻ điên!"