Không chỉ có Lâm Tây, ngay cả Hứa Dư Dung đều ngẩn ra. Cô nói: "Có được không... Em cũng chưa từng yêu đương."
Thấy vẻ mặt hai người ngây ra như vậy, Giang Nhược Phong không biết nên nói gì cho tốt. Đưa tay vén tóc mai ra sau tai rồi, khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: "Đương nhiên là được rồi. Tuy nhiên chị cảm thấy... Chẳng lẽ các em không muốn biết chuyện yêu đương sao? Chẳng lẽ các em không muốn biết yêu đương sẽ có cảm giác gì sao?"
Đây là một câu hỏi rất hay. Phòng giam bèn rơi vào trầm mặc.
Lâm Tây và Hứa Dư Dung liếc nhau, sau đó phát ra tiếng nói từ nội tâm: "Nói thật là cũng hơi tò mò. Nhưng mà... Yêu đương không phải muốn là được. Bởi vì đó không phải chuyện của một người. Muốn tìm được một người khiến mình thật sự muốn bày tỏ tình yêu là chuyện rất khó khăn."
Cô nói xong, Hứa Dư Dung bên cạnh lộ vẻ đồng cảm, gật đầu, hơn nữa còn bổ sung: "Quan trọng hơn là, vì duy trì quan hệ yêu đương, mỗi ngày phải tán phét, thường xuyên hẹn hò, thật sự quá mệt mỏi. Có thời gian nằm trên ghế salon chơi điện thoại di động không phải sướиɠ hơn sao?"
Lâm Tây quay đầu nhìn Hứa Dư Dung đầy thâm tình. Cô cảm thấy Hứa Dư Dung đúng là tri kỷ của cô.
Diệp Miêu còn đang học trung học, gãi gãi đầu, hỏi: "Thế còn mệt hơn cả chuyện đi học sao?"
"Cũng không mệt như đi học." Hứa Dư Dung đáp: "Nhưng đây không phải là chuyện có phải chịu khổ hay không."
Diệp Miêu nghe hiểu ngay. Ý của lão Hứa là đi học không thể không chịu khổ.
Yên lặng nghe mấy cô than thở, Giang Nhược Phong cảm thấy hơi không chịu nổi nữa. Là một người thời khắc nào cũng sẵn sàng phấn đấu, cô có thể lý giải được một số người không muốn nghĩ tới chuyện yêu đương. Nhưng cô không thể giải thích tại sao người ta lại có thể lười như vậy.
"Được rồi." Giang Nhược Phong cắt đứt câu chuyện giữa các cô. Cô nói với Lâm Tây: "Lời yêu đương ấy mà, chưa yêu bao giờ cũng nói được. Chị không tin em lớn như vậy rồi mà chưa xem phim thần tượng bao giờ. Em cứ nói theo TV là được."
Lâm Tây nhớ lại một số phim thần thần tượng và vô số tiểu thuyết mình từng xem, sau đó dường như cô hiểu ra điều gì, chậm rãi gật đầu.
Giang Nhược Phong hỏi Lâm Tây: "Trừ có thêm một kỹ năng ra, trên bảng điều khiển còn có gì thay đổi không?"
"Em xem một chút." Lâm Tây quay đầu đi xem bảng điều khiển. Sau một lát cô nói: "Em còn có thêm năm mươi ngày thời gian sinh tồn. Hiện tại tổng cộng em có chín mươi bảy ngày thời gian sinh tồn."
"Oa." Vẻ mặt Hứa Dư Dung khϊếp sợ. "Tại sao lại nhiều ngày như vậy?"
Lâm Tây nói không cần nghĩ ngợi: "Vốn tôi đã có ba mươi ngày, phó bản lần trước đã được cộng thêm hai mươi ngày. Phó bản lần này được thêm năm mươi ngày. Trừ ba ngày chúng ta ở trong phòng giam, lúc này vừa đủ chín mươi ngày."
Hứa Dư Dung há to miệng, vừa khϊếp sợ lại vừa hâm mộ. Không ngờ chỉ qua một phó bản mà cô ấy lại được cộng thêm thời gian sinh tồn những năm mươi ngày.
Nhìn hai mươi mấy ngày đáng thương của mình, tâm tình vốn vui vẻ giờ lại khiến cô không cười được nữa.
"Oa oa, được thêm những năm mươi ngày?!" Diệp Miêu quả thực còn hưng phấn hơn cả Lâm Tây: "Tây tỷ, chị quá trâu bò rồi. Lần này em chỉ được cộng có mười ngày, chị nhiều hơn em bốn mươi ngày, trâu quá!"
Đối với chuyện này, Giang Nhược Phong cũng không bất ngờ lắm. Dù sao mọi người đều thấy biểu hiện của Lâm Tây trong hội diễn văn nghệ. Mà hội diễn văn nghệ cũng bởi vì cô nên mới không tiến hành nổi nữa. Loại biểu hiện như thế, cộng thêm năm mươi ngày cũng không có gì.
So ra, lần này bản thân cô được cộng thêm hai mươi ngày cũng khiến cô bất ngờ.
Bởi cô cảm thấy mình cũng chưa làm gì cả, tại sao lại được tăng thêm hai mươi ngày? Suy tư cẩn thận một hồi, Giang Nhược Phong cảm thấy có thể liên quan tới nhân vật mà mình diễn. Mặc dù cô không làm gì, nhưng cô là diễn viên chính. Cho nên số ngày thưởng của cô nhiều hơn Diệp Miêu và Hứa Dư Dung.
Lâm Tây không chú ý tới chuyện này nhiều. Cô nhớ ra một việc, liền hỏi mọi người: "Trước khi rời đi hình như em nghe thấy tin hội diễn văn nghệ bị đình chỉ khẩn cấp. Nhưng vậy có ảnh hưởng gì với những người lên sân khấu phía sau không?"
Câu hỏi này khiến mọi người sửng sốt. Giang Nhược Phong lắc đầu, đáp: "Không biết. Chúng ta cũng không quen ai ở khu giam giữ số 14."
Khu giam giữ số 14 đều là người mới, thời gian tiến vào dài nhất chỉ hơn một tháng. Có một số người còn chưa từng vượt một phó bản nào. Người mới hiểu ít nhất về nơi này, tin tức cũng bế tắc nhất.
Những người tự dưng được rời khỏi hội diễn văn nghệ, một bộ phận căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Có một số người đã từng vượt phó bản, có liên lạc với một số người lâu năm trong ngục giam, thông qua trò chuyện với người đi trước, biết chuyện lần này phó bản hội diễn văn nghệ đột nhiên chấm dứt là bởi danh nhân 14146 của khu giam giữ số 14 đã xử lý hết giám khảo.
Lúc biết được tin tức này, bọn họ khϊếp sợ, không thể tin nổi. Chuyện này hoàn toàn vượt qua phạm vi giải thích của bọn họ.
Đợi suy nghĩ cẩn thận rồi, bọn họ mới cảm thấy may mắn. Mặc dù sau khi bọn họ rời khỏi phó bản cũng không có bất cứ phần thưởng nào, nhưng ít ra bọn họ còn sống.
Có một số người sau khi trải qua tự hỏi, đột nhiên nói với bạn cùng phòng: "Hay là chúng ta bỏ phiếu cho 14146 đi. Mọi người thấy thế nào?”
Bạn cùng phòng đều nhìn nhau.
Người nọ nói tiếp: "Dù sao vốn chúng ta đang bàn bạc xem nên bỏ phiếu cho trưởng khu giam giữ nào, vậy thì thà bỏ phiếu cho 14146 đi. Ít nhất cô ấy là người của khu giam giữ chúng ta, hơn nữa cũng coi như cô đã cứu mạng chúng ta.”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng đều gật đầu.
Trải qua một ngày nghỉ ngơi, thân thể Lâm Tây đã khôi phục khá tốt rồi. Cô bắt đầu rèn luyện thân thể theo thời gian biểu do Giang Nhược Phong đặt ra.
Bởi vì tố chất trụ cột của cô quá kém, cho dù muốn rèn luyện cũng phải theo thứ tự tăng dần.
Trước mắt, cô chỉ có thể miễn cưỡng thực hiện được năm lần hít đất, như vậy khiến Phong tỷ nhìn thấy phải lắc đầu ngao ngán. Cho nên cô đang cố gắng, tranh thủ trong một tuần có thể thực hiện hít đất liên tục hai mươi cái.
Đương nhiên cô cũng không đơn độc. Bởi vì Tiểu Diệp và lão Hứa cũng tập cùng cô.
Ba người cùng vận động, cùng mệt tới muốn sống muốn chết, sau đó mệt bò trên mặt đất không thể động đậy, quay đầu lại liền thấy Giang Nhược Phong đặt một tay sau lưng, một tay chống đẩy, thân thể lên xuống rất nhanh, vèo vèo làm tới ba mươi động tác hít đất cũng không thở phì phò.
Lâm Tây không hiểu: "Những người có tiền như các chị cũng bận kiếm tiền, thời gian đâu mà tập thể dục thế?"
Giang Nhược Phong nhếch miệng cười, đáp: "Chờ chúng ta rời khỏi ngục giam, chị sẽ đưa các em đi trải nghiệm sinh hoạt hàng ngày của chị."
"Không được, em phải uống miếng nước." Lâm Tây đứng lên uống nước.
Vừa mới cầm chén nước, điện thoại di động của Giang Nhược Phong đặt trên tấm ván giường liền kêu thảm thiết.
"Kính cong kính cong kính cong..."
Lâm Tây nhịn nổi, cau mày nói: "Phong tỷ, chị đổi chuông điện thoại di động đi được không? Nghe chói tai quá."
"Em thì biết gì?" Giang Nhược Phong đứng lên cầm điện thoại: "Đây là âm nhạc chiến đấu."
Cô cúi đầu nhìn lại, nói: "Là Trương Bưu gọi đến."