Đang suy tư, đột nhiên điện thoại di động của anh đổ chuông.
Hạng Diệu cầm điện thoại di động lên, thấy là một người anh từng gặp trong một phó bản trước đó. Anh suy nghĩ một chút rồi vẫn nhận điện thoại.
"Hạng Diệu." Đối phương là một người đàn ông có giọng nói tràn ngập sức sống. "Anh suy nghĩ thế nào rồi? Rốt cục có muốn gia nhập chúng tôi không?"
Không đợi Hạng Diệu trả lời, đối phương đã nói tiếp: "Tôi nói với anh này, gia nhập chúng tôi tuyệt đối không thiệt thòi đâu. Anh nói một mình anh đơn thương độc mã thì làm sao rời khỏi ngục giam được? Năng lực của anh mạnh mẽ, gia nhập chúng tôi có thể phát huy tác dụng rất lớn. Anh nên nhớ, chỉ có ngục trưởng mới có thể dẫn người rời khỏi ngục giam. Mà người đơn độc không thể trở thành ngục trưởng được..."
Nghe đối phương dông dài một thôi một hồi, mặt Hạng Diệu không đổi sắc, cúp điện thoại.
Mặc dù cúp điện thoại, nhưng những lời nói của đối phương vẫn lưu vào trong tâm trí anh. Hành động đơn độc không thể trở thành ngục trưởng. Chỉ có ngục trưởng mới có thể dẫn người rời đi.
Đạo lý này anh vẫn hiểu, nhưng anh lại thật sự rất không thích ở cùng người khác, nhất là loại thế lực lớn này, nhân viên vô cùng phức tạp. Anh không am hiểu xử lý những quan hệ này.
Chính vì như thế, sau khi bạn cùng phòng của anh ta chết sạch, rõ ràng có rất nhiều người mời anh đi tới phòng giam mới, cũng có không ít người muốn gia nhập phòng giam của anh nhưng đều bị anh ta từ chối.
Cho nên mặc dù năng lực của anh cũng tốt, lại vĩnh viễn không lên được tới giám ngục, càng đừng nói tới đội trưởng khu giam giữ hay ngục trưởng.
Hạng Diệu nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn TV.
Trên TV, "Lâm Tây" đang ăn ngón tay rôm rốp. Nếu như anh nhớ không lầm thì phó bản lần trước là lần đầu tiên Lâm Tây tiến vào phó bản. Chỉ qua một phó bản đầu tiên như vậy, cô đã trở thành giám ngục.
Điều này quá không hợp lẽ thường.
"Lâm Tây" ăn ngón tay quết não xong, sau đó cầm bốn bảng chấm điểm, lần lượt viết trên đó 100 điểm.
Khi cô đặt tấm bảng chấm điểm cuối cùng xuống rồi, trên sân khấu đột nhiên bùng lên pháo hoa rất đẹp.
"Ùy--nh!"
"Ùy--"
Vô số pháo hoa đồng thời nổ tung, suýt nữa khiến ba người trên sân khấu bị dọa chết.
"Lâm Tây" nhấc chân đi lên sân khấu, đứng ở vị trí trung tâm. Đột nhiên toàn thân cô run lên, sau đó chân mềm nhũn.
Giang Nhược Phong chạy tới, phát hiện ngay tình hình của cô, bước nhanh tới đỡ Lâm Tây. Lâm Tây tựa vào người Giang Nhược Phong, cảm thấy trống ngực đập rất nhanh, đầu óc choáng váng.
Nếu không phải còn chưa rời khỏi phó bản, thật sự cô sẽ ngủ ngay lập tức.
Đây là lần cô cảm thấy mệt nhất sau khi chấm dứt phụ thể, lần trước bị Byron phụ thể hai lần cũng không khó chịu như vậy.
Cố nén cơn đau nhói trong đầu, Lâm Tây hít sâu mấy hơi, nắm chặt tay Giang Nhược Phong.
Pháo hoa chấm dứt, Diệp Miêu và Hứa Dư Dung kinh hồn, chưa bình tĩnh nổi chạy tới bên cạnh hai người. Diệp Miêu sợ tới sắc mặt tái nhợt: "Mẹ ơi, đây là tình huống gì thế?"
Giang Nhược Phong cau mày: "Lần trước xem phát lại hội diễn văn nghệ cũng không có xuất hiện tình huống này."
Không đợi các cô suy nghĩ cẩn thân, cùng với âm nhạc vui sướиɠ, hai người dẫn chương trình ăn mặc xanh xanh đỏ đi đi lên, hơn nữa trong tay còn nâng một tấm biển lớn. Tầm mắt Lâm Tây mơ hồ, không nhìn rõ trên biển viết gì.
Người dẫn chương trình nâng tấm biển tới bên cạnh bốn người. Nữ MC nói giọng chói tai: "Chúc mừng các vị trở thành tù nhân đầu tiên đạt điểm tuyệt đối trong hội diễn văn nghệ!"
Người dẫn chương trình cười toe toét, dường như hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tan tác bên dưới sân khấu.
Nữ MC lại đưa thẳng mic đến mép Lâm Tây: "Là tù nhân lần đầu tiên đạt được điểm tối đa tại hội diễn văn nghệ, xin hỏi cô có gì muốn nói không?"
Lâm Tây: "..."
Ánh mắt Lâm Tây mơ hồ lờ đờ. Tại sao trong ngục lại có chuông với còi nhỉ?
Lúc này, mọi người ngồi trước TV đều đã biết Lâm Tây là 14146. Bọn họ cũng muốn nghe Lâm Tây nói một chút gì đó. Dù sao cô trâu bò tới mức này, mọi người sẽ luôn chờ mong cô phát biểu.
Chỉ tiếc là hiện giờ trong đầu Lâm Tây đã rối loạn, gì cũng không nghĩ ra nổi. Diệp Miêu đứng một bên lấy ngón tay chọc chọc vào cánh tay Lâm Tây, nhắc nhở cô đừng ngẩn ra nữa, nhanh phát biểu cảm tưởng đi.
"Cảm tạ..." Rốt cục Lâm Tây mở miệng. Giọng nói của cô khàn khàn, lộ vẻ bối rối: "Cảm ơn kênh nhà tù số 6... Cảm ơn MC, cảm ơn các giám khảo đã ưu ái cho tôi, chấm cho tôi điểm tuyệt đối, tôi ... Chưa xứng đáng"
"..."
Tâm tình khán giả ngồi trước TV khỏi cần nói tới nữa. Cô mà còn chưa xứng đáng à? Không không không, cô quá khiêm nhường rồi, không có ai xứng đáng hơn cô được.
Bọn họ nhìn cô gái trẻ tuổi mặt tái nhợt, miệng đớp đớp trên TV, trong lòng tự nhủ, một cô gái thật đẹp như thế, mà sao tính cách lại ác liệt thành ra thế này?
Cô còn dám nói những lời không biết xấu hổ ấy à? Không phải tự tay cô thu thập từng vị giám khảo ở đây, sau đó tự chấm điểm cho mình à?
"... Cảm tạ bà nội tôi." Lâm Tây nói với microphone, phát ra từ tận đáy lòng: "Thật đó. Không có bà thì sẽ không có tôi ngày hôm nay. Tôi rất muốn nói với bà..."
Giang Nhược Phong xoa bả vai Lâm Tây, âm thầm an ủi cô.
Lâm Tây nói xong rồi, nam MC lại đưa mic tới trước mặt Giang Nhược Phong, nói: "Đối với buổi biểu diễn thành công trọn vẹn lần này, cô có gì muốn nói không?"
"..." Giang Nhược Phong hạn hán lời, trong lòng thầm nói, con mắt nào của anh thấy buổi biễu diễn thành công trọn vẹn thế? Con mắt của anh để trang trí thôi à?
Đương nhiên trong lòng thầm khinh bỉ thì khinh bỉ, Giang Nhược Phong cũng không phải người thiếu lý trí như vậy. Cô là một thương nhân rất thành công, biết lợi dụng tất cả tài nguyên để đề cao lợi ích của mình. Hầu như không suy nghĩ nhiều, cô liền nói vào microphone: "Các bạn khán giả trước TV, tôi cũng không biết hôm nay có bao nhiêu người xem hội diễn văn nghệ của ngục giam. Nhưng những bạn đang xem ở đây hẳn còn nhớ rõ biểu hiện trước dây của 14146. Tôi muốn nói là, xin hãy bỏ phiếu cho cô ấy."
"Anh một phiếu, tôi một phiếu, ngày mai 14146 liền lên chức." Giang Nhược Phong vung vẩy cánh tay: "Anh không bỏ, tôi không bỏ, 14146 làm sao nổi bật?"
Lâm Tây: "..."
Diệp Miêu: "..."
Hứa Dư Dung: "..."
Các bạn khán giả trước TV: "..."
Ba người Lâm Tây há to miệng nhìn Giang Nhược Phong, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang ào ào kêu gọi bỏ phiếu cho Lâm Tây trước mặt nhiều quỷ quái như vậy. Trong lòng Lâm Tây cực kỳ bội phục. Tố chất tâm lý này của Phong tỷ, cho dù không có Lâm Tây, cô cũng có thể lăn lộn ra trò trong ngục giam này.
Người trước TV càng hết chỗ nói. Trách không được người ta thường nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. 14146 bất bình thường, mọi người trong phòng giam của cô đều bất bình thường.
Trong phòng giam của Hồng Tĩnh, chứng kiến cảnh này, rốt cục đội trưởng không nhịn nổi, chỉ vào TV hỏi Hồng Tĩnh: "Các cô ấy vẫn vậy sao? Như thế nào... Lại bất bình thường thế?"
Khóe miệng Hồng Tĩnh co quắp một hồi. Dù sao lúc cô rời đi, hai người đó nhìn vẫn rất bình thường.
Người dẫn chương trình bị quảng cáo miễn phí một lần nhưng cũng không tức giận mà chuyển microphone về phía Diệp Miêu: "Xin hỏi lần này hầu như cô chẳng làm gì mà cũng được điểm tuyệt đối, cô có gì muốn nói không?"
Diệp Miêu: "..." Tại sao đến tôi, câu hỏi lại trở nên chói tai thế nhở?
"Ấy... Nếu có lần sau." Đầu óc Diệp Miêu giờ cũng hỗn loạn. Cô liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc. "Tôi nói là nếu còn có cơ hội lên sân khấu biểu diễn, tôi muốn... Diễn siêu nhân điện quang Ultraman."
"Đúng vậy." Diệp Miêu cố gắng lấy dũng khí, nói to: "Tôi cũng muốn diễn siêu nhân điện quang Ultraman một lần. Tôi cảm thấy siêu nhân điện quang Ultraman rất ngầu. Nhưng tôi không thích cái tên Ultraman Iron Bar này. Nếu có thể, tôi muốn gọi là Faker Ultraman."
"..."