Mặt Hạng Diệu méo xệch, ngón chân không tự chủ được mà bấu chặt xuống đất. Trời ạ, bao giờ cái tật xấu hổ thay người khác của anh mới khỏi đây?
Bạn cùng phòng Trương Bưu hỏi: "Anh Bưu, các cô ấy đang làm gì thế?"
Tâm tình Trương Bưu phức tạp, nhưng khó mà nói là bốn người bọn họ đang phát bệnh thần kinh. Dù sao hắn cũng coi bọn họ là bạn. Mà nói xấu sau lưng bạn cũng không ổn lắm.
Vì vậy, hắn chỉ có thể nói vẻ cao thâm khó lường: "Đừng nói nữa. Xem tiếp đi."
Phòng giam của Hồng Tĩnh cũng rơi vào yên tĩnh. Cuối cùng đội trưởng đánh tan trầm mặc. Cô hỏi Hồng Tĩnh: "Cô là từ bạn cùng phòng của bọn họ. Cô có biết cuối cùng bọn họ đang làm gì không?"
Trong lòng Hồng Tĩnh nói, cô hỏi tôi thì tôi biết đi hỏi ai đây? Tôi mới chỉ là bạn cùng phòng với bọn họ có vài chục phút, hỏi tôi câu hỏi như thế có phải là rất làm khó tôi không?
Tuy nhiên tâm tình cô cũng vui hơn một chút. Bởi đột nhiên cô cảm thấy, không thể làm bạn cùng phòng với Lâm Tây cũng không phải điều khiến người ta tiếc nuối như vậy.
Không quan tâm tới tâm tình của khán giả như thế nào, biểu diễn trên sân khấu vẫn còn đang tiếp tục.
Diệp Miêu hô to: "Tiến sĩ, ngươi đã bị bắt!"
Hứa Dư Dung cũng vờ cầm súng, cũng hô to lên: "Cô đã không còn đường chạy thoát, đầu hàng đi!"
"Ha ha ha há há há..." Đột nhiên Lâm Tây run rẩy, phát ra tiếng cười chói tai quỷ dị: "He he he he he..."
"..." Điên rồi à? Đây là tiếng lòng của tất cả khán giả trước TV.
Bọn họ nhìn thấy cô gái thân hình gầy yếu kia. Rõ ràng dáng vẻ cô khá xinh đẹp, khí chất cũng rất thư sinh. Rốt cục tại sao cô lại phát ra những âm thanh đáng sợ như vậy?
Lúc này Hạng Diệu đã sớm quên mất thù hận với Lâm Tây. Anh ta thầm nghĩ, phải làm rõ tại sao Lâm Tây muốn làm như vậy?
Lâm Tây cười điên đảo xong, đột nhiên giơ ngón tay về phía giám khảo xúc tua. Giọng cô tràn ngập tình cảm, nói thật to: "Nhìn đi. Đó là sinh vật hoàn mỹ nhất mà tôi đã sáng tạo ra!"
Trong lúc cô hô lên những lời này thật ra cũng mang theo ít nhiều tình cảm thật. Ngay vừa rồi, đột nhiên cô lại có được một ít sự quyến rũ của nhân vật phản diện, đặc biệt là đối với nhân vật phản diện hoang tưởng với năng lực vượt trội như vậy. Trong nháy mắt, cô bỗng cảm nhận được, có lẽ cô cũng có ít nhiều tài năng ở phương diện diễn xuất.
Tương lai nếu có thể rời ngục giam, trở về hiện thực, cô không đi làm bà đồng cũng có thể thử đi làm diễn viên xem.
"Mau!" Diệp Miêu giơ súng về phía giám khảo xúc tua. "Mau gϊếŧ nó đi!"
"Không!" Lâm Tây kêu thảm một tiếng. "Đừng gϊếŧ nó! Nó là do ta tạo ra. Các người không thể gϊếŧ nó! Tuyệt đối ta sẽ không cho các người gϊếŧ nó!"
Vừa nói cô vừa ngẩng đầu hô to: "Sinh vật hoàn mỹ vĩ đại do ta sáng tạo ra! Hãy khiến chúng ta hòa thành một thể đi!"
Hô xong cô bắt đầu nhảy múa.
Sau khi cô bắt đầu nhảy múa, tất cả khán giả trên TV lại nghĩ, lần này cô ấy điên thật rồi à?
Đang xem hội diễn văn nghệ trực tiếp có không ít người đã tiến vào ngục giam rất nhiều năm rồi. Cho dù bọn họ có kiến thức rộng, nhưng bọn họ vẫn phải nói, cảnh tượng trên TV là cảnh quỷ dị nhất mà bọn họ từng gặp trên đời.
Một giây tiếp theo, bọn họ lại bị vả mặt. Bởi vì bọn họ còn thấy một cảnh tượng quỷ dị hơn.
...
Lâm Tây nhảy vũ điệu Khiêu đại thần của bà đồng. Theo tiết tấu của điệu nhảy, trong lòng cô mặc niệm.
"Trợ giúp bốn người chúng tôi hoàn thành biểu diễn, đạt được điểm số tiêu chuẩn, còn sống rời khỏi phó bản. Trợ giúp bốn người chúng tôi hoàn thành biểu diễn, đạt được điểm số tiêu chuẩn, còn sống rời khỏi phó bản..."
Cô vừa mặc niệm, vừa lo lắng. Cô nhớ kỹ lúc đầu bà nội từng nói, trong lúc Khiêu đại thần phải cố gắng nói một số yêu cầu đơn giản thôi.
Đơn giản không phải là chỉ mức độ khó khăn, mà là chỉ độ phức tạp.
Dựa theo lời bà nội nói, có một số quỷ hồn tinh quái không có linh trí gì, không thể hoàn thành những yêu cầu phức tạp. Cho nên cần phải cố gắng nêu những yêu cầu đơn giản thôi. Ví dụ bảo nó cầm lấy vật gì, cứu người nào hay gϊếŧ ai.
Lâm Tây vừa nhảy múa vừa nghĩ thầm, yêu cầu của mình có phải là hơi phức tạp không?
Nhưng dù trong lòng có nghi ngờ, vũ đạo cũng đã tới hồi kết.
Trong những người này, Giang Nhược Phong ở gần Lâm Tây nhất. Khi Lâm Tây nhảy tới động tác cuối cùng, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, xung quanh có một chút thay đổi kỳ diệu.
Cô không thể nói đó là cái gì, nhưng xung quanh quả thật không giống trước đó nữa.
"Chát!" Lâm Tây hoàn thành động tác cuối cùng. Hai tay cô vỗ vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Cùng lúc đó, khán giả trước TV đều mở to hai mắt nhìn. Bọn họ nhìn thấy cái gì vậy? Vị giám khảo quái vật đáng sợ kia biến mất rồi!
Biến mất trong nháy mắt!
Xảy ra chuyện? Đi đâu rồi? Sao lại biến mất?
"Lâm Tây" trên sân khấu cứng đờ trong chốc lát. Sau đó cô cử động.
Giang Nhược Phong nhìn chằm chằm vào "Lâm Tây", sau đó lùi về phía sau vài bước. Cô biết người trước mắt đã không phải Lâm Tây nữa, mà là giám khảo quái vật đáng sợ.
Diệp Miêu phía sau đột nhiên lại kiên cường lên. Cô nhớ ra lời thoại của chính mình, kịp thời hô to: "Trời à! Có là cái gì? Là quái thú!"
Lúc này Giang Nhược Phong mới tỉnh táo lại. Cô vội vàng nói với hai người phía sau: "Chạy mau!"
Dựa theo kịch bản, đội trưởng Giang Nhược Phong vì không muốn bại lộ thân phận siêu nhân điện quang Ultraman của mình, cho nên để hai đồng đội chạy trốn, sau đó một mình ở lại biến thân.
Diệp Miêu và Hứa Dư Dung không nói hai lời, cùng nhau bỏ chạy.
Giang Nhược Phong móc ra một cây dùi cui từ trong túi. Đây là thứ Lâm Tây cho cô. Cô dùng cái này làm dụng cụ biến thân. Cô phải biến thân thành siêu nhân điện quang Ultraman rồi.
Giang Nhược Phong giơ cao dùi cui trong tay, nhấn một cái nút. Dùi cui biến dài ra. Đồng thời cô bất chấp xấu hổ, hô to: "Siêu nhân điện quang Ultraman biến hình!!"
"..."
Trước TV lại rơi vào trầm mặc.
Mặc dù việc giám khảo quái vật trước đó biến mất làm cho người ta rất rung động, nhưng màn biến thân này cũng không kém phần chấn động.
Khán giả trực tiếp đều lộ vẻ mặt khó giải thích. Bọn họ đều cảm thấy đầu óc không vận động được nữa rồi. Hình ảnh trong phần truyền hình trực tiếp này quá quỷ dị, thao tác quá thần kỳ... Đầu óc loài người của bọn họ thật sự có hơi không đủ dùng.
Giả vờ biến hình xong, Giang Nhược Phong nắm dùi cui, hồi hộp nhìn chằm chằm vào "Lâm Tây". Rốt cục cô cũng hạ quyết tâm, mang theo dùi cui xông lên đánh "Lâm Tây".
Vừa mới bước về phía trước được mấy bước, "Lâm Tây" trước mặt đột nhiên xoay người sang hướng khác, đưa lưng về phía cô.
Giang Nhược Phong: "?"
Hả? Đây là ý gì vậy? Không muốn phản kháng, để cho mình đánh thoải mái à?
Nhưng như thế này không phải gian lận quá rõ ràng rồi sao? Giang Nhược Phong vừa suy nghĩ miên man, vừa gom dũng khí vọt tới.
Cô giơ dùi cui trong tay lên, nện mạnh về phía "Lâm Tây".
Đồng thời cô cũng thầm mặc niệm trong lòng. Tây Tây nhất định không sao đâu...
Một giây tiếp theo, "Lâm Tây" trước mặt đột nhiên nhảy xuống khỏi sân khấu. Giang Nhược Phong mất đi mục tiêu, lại một lần nữa mất ổn định, ngã lăn ra mặt sân khấu.
"..."
Chuyện này không chỉ khiến các bạn ngồi trước TV ngây ra, ngay cả ba người trên sân khấu cũng ngây ra rồi.
Thế này là sao? Vì sao lại nhảy xuống?
Giang Nhược Phong ngã lăn trên sân khấu, trơ mắt nhìn "Lâm Tây" nhảy xuống bên dưới. Cô vươn một tay, âm thầm hò hét: "Em mau trở lại đi. Không có em chị không chịu nổi..."
"Lâm Tây" nhảy xuống sân khấu. Đầu tiên cô đi tới chỗ bàn giám khảo đang trống, lấy bảng điểm trên đó, sau đó viết lên đó 100 điểm.
Nhìn cảnh này, đầu óc ba người Giang Nhược Phong hoàn thành hỗn loạn.
Mà các bạn khán giả ngồi trước TV cũng đều há to miệng...
Còn có thể làm như vậy sao? Còn có thể thừa dịp giám khảo không có mặt, tự chấm điểm cho mình sao? Như vậy có coi là phạm quy, cô ấy có bị gϊếŧ một cách tàn nhẫn không?
"Lâm Tây" cho điểm xong, quay đầu nhìn bên cạnh, sau đó đi tới giám khảo cách cô gần nhất.
Đó là một con ác quỷ đầu lưỡi rất dài, nhìn qua giống một con bị chết treo.
"Lâm Tây" đứng bên cạnh, trên cao nhìn xuống đối phương, sau đó đưa tay, lấy bảng chấm điểm của đối phương luôn.
Con quỷ chết treo lập tức đưa tay ngăn lại. "Lâm Tây" giơ tay phải lên, túm luôn cái đầu lưỡi thò dài ra ngoài của nó, tay kia cũng không nhàn rỗi, đè xuống đầu con quỷ chết treo.
Sau đó tay phải cô gồng lên, bắt đầu kéo mạnh lưỡi của con quỷ chết treo ra ngoài.