Chương 37

Cười xong, Trương Bưu nghiêm mặt nói: "Đừng lo lắng. Các cô còn chưa biết sự khác nhau giữa cai ngục và tù nhân phải không? Có bao giờ cô gặp cai ngục bị nhốt trong phòng giam chưa? Yên tâm đi. Cô bảo Tiểu Lâm đi ra mở cửa thử xem."

Giang Nhược Phong bèn ngẩng đầu chỉ huy Lâm Tây: "Em đừng quay lại vội. Thử ra mở cửa đi."

"Hả?"

Lâm Tây thấy hơi mơ hồ nhưng vẫn nghe lời ra nắm tay nắm cửa. Chỉ nghe két một tiếng, không ngờ cánh cửa bị mở ra thật.

Lâm Tây khϊếp sợ. "!"

Diệp Miêu: "Mẹ kiếp, Tây tỷ mở được cửa rồi kìa."

Bên kia điện thoại di động, Trương Bưu nghe được một ít tiếng động. Anh ta giải thích: "Sau khi trở thành cai ngục sẽ được mở khóa một ít quyền hạn, ví dụ như có thể mở tất cả cánh của phòng giam trong khu giam của mình."

Giang Nhược Phong bấm loa ngoài, cho tất cả mọi người có thể nghe được.

"Chắc ban đầu mọi người không có nhiều thời gian nghe tin tức. Tại sao những người đó lại vội vàng kêu gọi bỏ phiếu như vậy?"

Trương Bưu nói: "Sau khi trở thành cai ngục có thể rời khỏi phòng giam của bản thân. Nếu cô muốn, cô có thể đi ra ngoài, lần lượt gõ cửa từng phòng giam, kêu gọi bỏ phiếu cho mình."

"Trong khu giam mới của các cô đều là người mới. Các cô không biết, cửa phòng giam tại những khu giam cũ chúng tôi thường xuyên bị người ta gõ. Chúng tôi cũng quen rồi."

Trương Bưu vừa nói vừa tiện lời: "Cũng tại tôi, sớm biết các cô là người mới, hẳn nên nói một chút cho các cô."

Nghe nói có thể rời khỏi phòng giam tùy ý, Lâm Tây hơi kích động: "Tôi có thể tùy tiện ra ngoài đi dạo sao?"

"Ấy... Thật ra cũng không phải như vậy."

Trương Bưu giải thích: "Bên ngoài là bóng tối, trong đó ẩn chứa vô số nguy hiểm. Cai ngục ra cửa kêu gọi bỏ phiếu cũng phải chịu nguy hiểm. Rất nhiều cai ngục trong quá trình ra cửa cầu phiếu cũng không trở về được. Nhưng cũng chẳng còn cách nào vì cai ngục mới chỉ được coi là nhân viên tầng thấp nhất. Đi ra ngoài, gõ cửa từng phòng giam gần như là biện pháp duy nhất để bọn họ kêu gọi bỏ phiếu cho mình..."

Lâm Tây nghe liền hiểu. Nói cách khác, mặc dù cai ngục có thể đi ra ngoài, nhưng mức độ nguy hiểm bên ngoài cũng không giảm đi với cai ngục.

Nghĩ tới đây, cô liền từ bỏ tâm tư tự đi ra ngoài kêu gọi bỏ phiếu. Dù sao cô cũng không định đi con đường cạnh tranh này.

Nhưng cô vẫn muốn lấy thứ mà ngục giam cho cô như lời Trương Bưu nói. Lâm Tây vô cùng cẩn thận mở cánh cửa ra, ló nửa đầu ra ngoài nhìn.

Giang Nhược Phong nhìn động tác của cô, lại hỏi phía bên kia: "Ngục giam đưa cho cai ngục thứ gì vậy?"

"Không giống nhau."

Trương Bưu nói: "Có khi là còng tay, là bút ghi âm, có khi là dùi cui, hoặc súng. Dường như là ngẫu nhiên. Có lời đồn rằng mấy thứ này đều căn cứ vào tính chất đặc biệt của người cai ngục để phân phối."

Trương Bưu vừa dứt lời, Lâm Tây liền phát hiện ngay trên mặt đất trước cửa một cây dùi cui.

"..."

Cô nhặt dùi cui lên, nhớ tới ba lần mình đánh đập Hạng Diệu trong phó bản. Xem ra quả thật ngục giam căn cứ vào đặc tính cá nhân để phân phối đồ vật rồi.

Lâm Tây cầm dùi cui, đóng cửa lại. Bên kia Trương Bưu hỏi: "Là gì vậy?"

"Là dùi cui."

Giang Nhược Phong nói.

"Dùi cui tốt đó."

Giọng Trương Bưu lộ rõ vẻ vui mừng.

"Dùi cui không được tốt lắm."

Ít nhất Giang Nhược Phong chưa hài lòng lắm với dùi cui.

"Nếu là súng thì tốt hơn."

"Chà, cô biết cái gì?"

Trương Bưu lộ giọng điệu vẻ đứa nhóc cô chưa biết hàng, nói. "Ngục giam chỉ cho cô súng, cũng không cho cô dạn. Cô cầm súng chỉ có sáu viên đạn, dùng hết là khỏi dùng. Dùi cui thì dùng được mãi."

Nói tới đây, giọng anh ta mang theo vẻ hâm mộ nồng đậm. "Ngoài kỹ năng ra, chỉ có những thứ ngục giam cho mới có thể tạo thành thương tổn với quỷ quái bên trong phó bản. Tiểu Lâm mới đi ra khỏi phó bản đầu tiên đã có được dùi cui, thực sự khiến người ta hâm mộ mà."

Nói như vậy, quả thật dùi cui là thứ tốt. Lâm Tây cầm dùi cui trong tay vung vẩy vài cái, cảm thấy vô cùng vừa tay, giống như đã sử dụng vô số lần vậy.

"Cám ơn anh."

Lâm Tây nói rất thật lòng: "Bưu ca, nếu không có anh, có thể tôi đã bỏ qua dùi cui rồi."

"Ài, cô cảm ơn tôi làm khỉ gì."

Trương Bưu nói: "Việc này sớm muộn gì cô cũng biết. Chẳng qua tôi chỉ nói sớm cho mọi người biết mà thôi."

Nói chuyện thế cũng đủ, Trương Bưu liền tắt điện thoại.

Sau khi cúp máy, đột nhiên anh ta nghĩ, giờ vội bỏ phiếu cho trưởng khu giam có phải vẫn quá sớm không?

Không nói khu giam của anh ta còn chưa sinh ra trưởng khu giam, sau này còn có thể xuất hiện khu giam mới nữa. Nói không chừng người có tiền đồ như Lâm Tây sẽ còn rất nhiều.

Trước tiên không vội bỏ phiếu, sau này còn vô hạn khả năng.

...

Kết thúc trò chuyện với Trương Bưu, bốn người trong phòng giam hưng phấn tụ lại chơi đùa với chiếc dùi cui của Lâm Tây.

Toàn thân nó màu đen, cầm trong tay rất nặng, có thể co lại, là dạng dùi cui có thể thu gọn, bình thường có thể bỏ túi, lúc sử dụng chỉ cần bấm nút, dùi cui sẽ bật ra.

Sử dụng vô cùng tiện tay, Lâm Tây có kinh nghiệm, bởi lúc trước Byron cũng sử dụng loại dùi cui này.

"Tốt lắm."

Giang Nhược Phong nhìn dùi cui trong tay, trong mắt lấp lóe tia sáng kỳ dị: "Tây Tây có kỹ năng, hiện tại lại có dùi cui. Năng lực tự vệ của chúng ta càng mạnh rồi."

Lâm Tây cũng rất vui vẻ. Khiêu đại thần của đang có hạn chế sử dụng, ví dụ như nhiều nhất chỉ sử dụng liên tục được hai lần, hơn nữa chỉ có thể nhằm vào một mục tiêu. Chẳng may xuất hiện tình huống các cô bị đông đảo quỷ quái vây công, lúc đó hơi khó khăn rồi.

Có dùi cui, các cô liền tăng thêm một thủ đoạn, sau này hành động trong phó bản cũng càng tiện lợi.

Bốn người trong phòng giam nói nói cười cười. Đột nhiên có điện thoại di động của ai đó đổ chuông.

Vẻ mặt Hứa Dư Dung ngây ra cầm điện thoại di động, trong lòng thầm nói ai lại gọi điện cho mình? Sau đó cô liền nhìn thấy dãy số trong điện thoại.

"Là... Hồng Tĩnh."

Hứa Dư Dung nhìn ba người, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Giang Nhược Phong nhướn mày, cười nói: "Cô ấy gọi điện thoại cho em, em muốn nghe thì nghe, không nghe thì tắt, nhìn bọn chị làm gì?"

Vì vậy Hứa Dư Dung liền bấm nhận điện thoại: "Alo..."

Sau một lát cô liền cúp máy, vẻ mặt càng quái lạ: "Hồng Tĩnh nói... Muốn quay về phòng giam của chúng ta. Mọi người... Thấy thế nào?"

"Hừ!"

Diệp Miêu biểu hiện trực tiếp nhất, lườm nguýt một cái, đưa lưng về phía Hứa Dư Dung luôn.

Lâm Tây hơi xấu hổ. Cô nhìn về phía Giang Nhược Phong.

Giang Nhược Phong bị phản ứng của cô chọc cười: "Nhìn chị làm gì? Em mới là trưởng phòng. Chỉ có em có quyền quyết định xem ai có thể đến phòng giam chúng ta."