Trước kia Giang Nhược Phong rất chú ý tới chính trị, cũng cảm thấy hứng thú với phương diện này. Cô nói: "Em quên rồi à? Hắn là giám thị của một khu giam, ít nhất cũng có người của cả một khu giam ủng hộ cho hắn. Lực lượng của một người thì yếu ớt, nhưng lực lượng tập thể lại rất mạnh. Nếu như mỗi người ủng hộ đưa cho hắn thời gian một ngày, hắn sẽ có bao nhiêu thời gian?"
Nói tới đây, đột nhiên cô nhìn về phía Lâm Tây, nói: "Hình như chị đã hơi hiểu cách chơi ở nơi này rồi."
"Chị nhìn em làm gì?"
Lâm Tây nói vẻ bất đắc dĩ. "Ngay cả tại sao em trở thành cai ngục còn không biết."
"Nói cũng đúng."
Giang Nhược Phong ngồi xuống bên cạnh Lâm Tây. Cô cũng đang rất nghi hoặc: "Tại sao em lại trở thành cai ngục? Em là người mới, hẳn chưa ai biết em mới đúng."
"Nói cũng đúng!"
Lâm Tây vỗ đùi.
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Chúng ta phải biết rõ nguyên nhân em trở thành cai ngục."
Từ lúc các cô đi tới nhà tù này đều trải qua gần giống nhau. Nếu như có chỗ nào mấy người Giang Nhược Phong không biết, như vậy chỉ có...
"Có phải em đã làm gì rồi không?"
Giang Nhược Phong nhìn Lâm Tây: "Sau khi em bốc phải quả bóng màu đỏ trong phó bản, đi cùng với Byron, có phải đã làm gì không?"
Lúc này Lâm Tây và mấy người bạn cùng phòng cũng coi như chiến hữu cùng trải qua sinh tử, có một số việc không nên giấu diếm. Vì vậy cô không giấu nữa, kể lại chuyện mình cố tình Khiêu đại thần để Byron nhập thân, sau đó thả hết tù nhân trong ngục giam ra.
"Oa oa."
Nghe xong, Diệp Miêu cực kỳ sùng bái.
"Thật sự, thần tượng trước kia của em là Tần Thủy Hoàng. Nhưng hiện tại thần tượng của em biến thành chị rồi. Mau đưa bắp đùi cho em ôm đi."
"Thảo nào trên bản tin nói ngục giam Byron xảy ra sự kiện vượt ngục, Byron bị cách chức, điều tra..."
Cuối cùng Giang Nhược Phong đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra rồi.
"Nhưng như thế không thể giải thích tại sao đột nhiên em lại trở thành cai ngục."
Giang Nhược Phong nói.
Lâm Tây tự hỏi vô cùng chăm chú một lúc, một hồi lâu sau mới lắc đầu bó tay: "Thật sự em cũng không biết tại sao."
Lâm Tây đã không biết, những người khác càng không biết tại sao. Người của cả phòng giam tụ tập lại, suy nghĩ tới suýt bể đầu cả đám.
Cuối cùng Diệp Miêu ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt cô tỏa ra ánh sáng trí tuệ.
"Em biết rồi."
Diệp Miêu nói.
"Cái gì?"
Giang Nhược Phong nhìn về phía cô đầy chờ mong.
"Em biết cái gì."
"Thật ra chúng ta hoàn toàn không cần phải suy nghĩ làm gì."
Diệp Miêu nói.
Giang Nhược Phong còn tưởng cô có ý tưởng gì mới, liền gật đầu: "Ừ, ừ, sau đó thì sao?"
"Bởi vì cho dù không nghĩ ra thì có làm sao?"
Diệp Miêu nhìn ba người, lộ nụ cười sáng lạn.
"Dù sao đây cũng là chuyện tốt đúng không? Chúng ta không quan tâm đến nữa là được. Dù sao thì cũng chẳng có gì xấu."
"..."
Trầm mặc một hồi, Lâm Tây và Giang Nhược Phong cùng liếc nhau. Hai người đồng thời quay đầu đi. Hứa Dư Dung vỗ vỗ bả vai Diệp Miêu, sau đó lắc đầu, thở dài một tiếng.
Lâm Tây cúi đầu nhìn thẻ tên trên ngực mình. Hai chữ trưởng phòng trên đó đã biến thành cai ngục rồi. Cô suy nghĩ một chút, bấm vào thẻ tên, trước mắt liền xuất hiện một bảng điều khiển trong suốt.
Trừ phi được chủ nhân cho phép, nếu không thì những người khác cũng không nhìn thấy nội dung trên bảng điều khiển này.
Lâm Tây nhìn tin tức trên bảng điều khiển của mình. Cô phát hiện ra tin tức cơ bản của mình xuất hiện một số thay đổi.
[Số hiệu tù nhân: 14146]
[Tuổi: 23]
[Lực công kích: 32]
[Trí lực: 81]
Kỹ năng: Khiêu đại thần (cao cấp)]
[Chứ vụ: Ngục trưởng (827)]
Trí lực cô được cộng thêm, lại còn có thêm thuộc tính chức vụ.
"Mọi người xem!"
Lâm Tây chỉ lên bảng điều khiển. "Có thêm một thuộc tính rồi."
Ba người liền tới gần xem. Giang Nhược Phong nghiên cứu trong chốc lát rồi hỏi: "Lúc trước trở thành trưởng phòng, thuộc tính chức vụ này không xuất hiện sao?"
"Không có."
Lâm Tây trả lời rất khẳng định. Bởi vì sau khi trở thành trưởng phòng, cô cũng có mở bảng điều khiển ra xem.
"Ừ."
Giang Nhược Phong nói: "Có thể trưởng phòng không có khác biệt về bản chất với tù nhân bình thường, cho nên thuộc tính trong bảng điều khiển cũng không có thay đổi."
Dứt lời cô chỉ vào dãy số phía sau thuộc tính chức vụ. "827, đây là ý gì nhỉ?"
Lâm Tây lại mơ hồ. Sao cô biết được đây là ý gì chứ?
Đột nhiên Hứa Dư Dung nói: "Dường như giống số hiệu của chúng ta. Có phải 827 này nghĩa là cô ấy là cai ngục số 827 của nhà tù không?"
Lời này khiến ngay cả Diệp Miêu cũng lộ vẻ mặt cạn lời.
"Cả nhà tù tổng cộng có mười bốn khu giam. Từng khu giam có nhiều nhất mười ba người cai ngục. Cho dù tất cả số cai ngục trong mấy khu giam cũng chỉ khoảng hơn một trăm cai ngục, lấy đâu ra những hơn tám trăm người?"
"Cũng không thể nói như vậy."
Hứa Dư Dung có ý nghĩ của riêng mình. Cô đáp: "Trở thành cai ngục cũng không có nghĩa là không chết nữa. Có lẽ những cai ngục chết đi rồi, cộng với số cai ngục còn sống, tổng cộng là 827 thì sao?"
Lời cô nói cuối cùng cũng rất có lý. Giang Nhược Phong cầm điện thoại di động lên, nói: "Để chị hỏi người khác."
Thời gian bản tin đã kết thúc từ lâu. Đại bộ phận các phòng giam còn đang thảo luận về tin tức hôm nay.
Phòng giam của Trương Bưu cũng không phải ngoại lệ. Trong phòng bọn họ còn đang bàn bạc, có nên bỏ phiếu cho trưởng khu giam hay không. Mặc dù khu giam của bọn họ còn chưa xuất hiện trưởng khu giam, nhưng nếu có thể nhanh chóng khiến trưởng khu giam xuất hiện, nói không chừng sẽ khiến cả ngục giam xuất hiện một số thay đổi khác đi.
Đang nghĩ tới đây, đột nhiên điện thoại di động trong tay anh ta đổ chuông.
Trong ngục giam trừ trong lúc ở phó bản ra, thời gian còn lại đều có thể gọi điện cho nhau. Nhưng mặc dù Trương Bưu biết không ít người, người quen lại không nhiều, đại bộ phận đều chỉ gặp mặt một lần. Năng lực cá nhân của anh ta bình thường, thường ngày cơ bản không ai tìm anh ta.
Cầm điện thoại di động lên xem, thấy dãy số gọi tới, hai mắt anh ta sáng ngời, lập tức ra vẻ trước mặt đám anh em.
Anh ta bấm nhận điện thoại, tiếng nói sang sảng: "Alo, Tiểu Giang à, tìm tôi có chuyện gì?"
Giang Nhược Phong nói: "Chúng tôi có một vấn đề muốn nhờ anh giải thích."
"Ồ, nhờ thì không dám nhận. Cứ nói cứ nói."
Trương Bưu cố ý phóng đại âm thanh lên một chút.
Giang Nhược Phong nói: "Anh có biết sau khi trở thành cai ngục rồi, vì sao trên bảng điều khiển lại xuất hiện thêm thuộc tính chức vụ không?"
"Tôi biết chứ."
Mặc dù Trương Bưu không thể trở thành cai ngục nhưng anh ta lại tương đối hiểu rõ việc này.
Giang Nhược Phong: "Vậy anh biết con số phía sau chức vụ là đại biểu cho cái gì không?"
Nghe được câu hỏi này, cuối cùng Trương Bưu cũng biết các cô muốn hỏi gì rồi. Nghe vậy, anh ta cười hai tiếng, nói: "Tiểu Lâm muốn biết chuỗi số phía sau ngục trưởng có ý nghĩa gì đúng không? Thế thì đơn giản. Dãy số đó đại biểu cho số người đã bỏ phiếu cho cô ấy..."
Cúp điện thoại, hai người anh em ngồi bên cạnh vội hỏi: "Anh Bưu, vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy?"
"Chà, không phải là cai ngục mới của khu giam số 14, người mới số hiệu 14146 kia sao?"
Vẻ mặt Trương Bưu lạnh nhạt, nói: "Mặc dù cô ấy có bản lĩnh nhưng dù sao vẫn là người mới, rất nhiều chuyện đều không hiểu. Ngay cả dãy số sau thuộc tính chức vụ có nghĩa là gì cũng không biết, còn phải hỏi tôi."
"Hỏi rõ ràng rồi."
Giang Nhược Phong buông điện thoại di động, nói trong ánh mắt chờ mong của ba người: "Quả nhiên trong xã hội cần có nhiều quan hệ mới thuận lợi được."
Lâm Tây cười ngất. Cô nói: "Chị đừng cảm khái nữa. Nói mau nói mau."
"827 có nghĩa là có 827 người đã bỏ phiếu cho em."
Giang Nhược Phong đáp.
Cô nói như vậy, Lâm Tây liền choáng váng. Diệp Miêu lại rất hưng phấn: "Hơn tám trăm người ủng hộ chị. Tây tỷ đúng là rất nổi tiếng đấy."
"Trong khu giam của chúng ta còn chưa chắc có đến hơn tám trăm người đấy."
Giang Nhược Phong lắc đầu, tiếp tục cau mày: "Ở đây nhất định có vấn đề."
Vừa trầm mặc một hồi, trong phòng giam đều là tiếng kêu thảm thiết của vô số tế bào não chết đi.
Rốt cục Lâm Tây ngẩng đầu dậy. Trong mắt cô xuất hiện một tia hiểu rõ. Cô nói: "Số lượng tù nhân trong ngục giam Byron lần trước... Hình như cũng khoảng tám trăm đấy."
Giang Nhược Phong ngẩng phắt đầu dậy: "Em nói là..."
"Nếu không thì không có cách nào giải thích được, tại sao lại có nhiều người ủng hộ em như vậy."
Hầu như Lâm Tây có thể khẳng định, hơn tám trăm phiếu ủng hộ cô đều là tù nhân của ngục giam Byron bầu cho cô.
Giang Nhược Phong cũng nghĩ điều này rất hợp lý. Tất cả đều có thể giải thích thông rồi.
"Nhưng mà..."
Hứa Dư Dung cảm giác điều này không có khả năng: "Trong phó bản cũng không phải là người. Làm sao chúng có thể bỏ phiếu cho trưởng phòng được chứ?"
Giang Nhược Phong bắt được trọng điểm. Cô hỏi: "Chẳng lẽ trong ngục giam chưa từng xuất hiện loại chuyện thế này à?"
"Ít nhất là em chưa nghe nói bao giờ."
Hứa Dư Dung cố gắng thuyết phục mọi người: "Mọi người thử ngẫm lại xem. Nếu cái gì trong phó bản cũng có thể bỏ phiếu, thế thì tại sao mọi người còn phải nghĩ mọi biện pháp đi kêu gọi mười bốn khu giam bỏ phiếu nữa?"
"Bởi vì bọn họ vốn không biết rằng những thứ trong phó bản cũng có thể bỏ phiếu."
Vẻ hưng phấn trong mắt Giang Nhược Phong càng đậm. "Bởi chưa từng có ai giống như Lâm Tây, sinh ra lòng đồng tình với tù nhân trong phó bản, hoặc là có, nhưng chưa từng có ai làm ra hành động trong phó bản giống như Tây Tây."
Giang Nhược Phong quay đầu. Ánh mắt cô nhìn về phía Lâm Tây quả thực đang sáng lên: "Tây Tây, em có hiểu ý nghĩa của việc này không?"
Lâm Tây biết. Cho nên cô cũng rất hưng phấn. Trái tim cô không thể khống chế nổi, đập thình thịch.
"Chúng ta đã phát hiện ra một con đường thi đấu hoàn toàn mới rồi."
Giang Nhược Phong nói: "Một con đường duy nhất thuộc về em."
Lâm Tây gật đầu mạnh. Giờ khắc này cô cảm thấy tiền đồ của mình vô cùng sáng sủa, có cảm giác như thật sự có thể nắm trong tay ngày ra tù rồi.
"Có ý gì chứ?"
Diệp Miêu sốt ruột nhìn trái nhìn phải một hồi: "Các chị đang nói gì thế? Tại sao em nghe không hiểu?"
Giang Nhược Phong vô cùng vui vẻ. Mặt cô tươi cười, vỗ vai Diệp Miêu: "Tiểu Diệp, Tây Tây có thể sẽ trở thành trưởng nhà giam đấy."
"Hả?"
Diệp Miêu càng mơ hồ.
"Không phải Tây tỷ vừa mới trở thành cai ngục sao? Sao lại sẽ trở thành trưởng nhà giam được?"
Chuyện này ngay cả Hứa Dư Dung cũng suy nghĩ cẩn thận. Cô vẫn cảm thấy khó lòng tin nổi: "Nhưng chuyện này cũng quá..."
"Ai tới giải thích cho em một chút đi."
Diệp Miêu nóng ruột tới mức suýt nhảy vọt lên rồi.
"Để chị nói đi."
Giang Nhược Phong xoa xoa cái đầu rỗng của Diệp Miêu, vẻ chiều chuộng, nói: "Trước mắt tất cả mọi người trong ngục giam đều biết, muốn trở thành trưởng ngục giam thì nhất định phải nhận được đủ phiếu bầu. Nhưng bọn họ không biết rằng trừ người trong ngục giam ra, những tồn tại trong phó bản cũng có thể bỏ phiếu. Em có hiểu điều này có nghĩa là gì không?"
Nói tới đây, Giang Nhược Phong vẫn khó lòng ức chế được sự hưng phấn: "Điều này có nghĩa là nhiều lá phiếu bên trong phó bản như vậy nhưng chưa có người nào từng tranh thủ cả, chỉ có chúng ta. Nhiều phiếu bầu như vậy đều đang chờ chúng ta đi kêu gọi. Chúng ta không có đối thủ cạnh tranh!"
"Mẹ kiếp!"
Rốt cục Diệp Miêu đã hiểu: "Mẹ kiếp mẹ kiếp, mẹ kiếp!"
Hứa Dư Dung đưa tay nắm tóc mình. Cô cảm thấy khó có thể giải thích: "Không phải chỉ có tù nhân mới có thể bỏ phiếu sao? Chẳng lẽ nói trừ phòng giam chúng ta ra ... Quỷ bên ngoài cũng là tù nhân? Em vẫn tưởng rằng..."
"Xem ra còn rất nhiều bí mật trong ngục giam mà chúng ta không hiểu rõ."
Tâm tình Giang Nhược Phong rất tốt. Mặc dù cô vẫn biểu hiện rất tỉnh táo và bình tĩnh, nhưng cô chỉ không biểu hiện lo lắng trong lòng ra mà thôi.
Cô có tỉnh táo hơn nữa cũng không phải là người lạnh nhạt, coi nhẹ sinh tử, cũng không muốn chết, lại càng không muốn sống ở một địa phương kinh dị không thấy ánh mặt trời như vậy.
Hiện tại rốt cục cô đã thấy được ánh rạng đông, cảm thấy bản thân rất có hy vọng rời khỏi nơi này, sống lại một lần nữa. Thế thì sao lại không vui vẻ được chứ?
"Nhưng đối với chúng ta mà nói, đây là một tin tức vô cùng tốt."
Giang Nhược Phong hưng phấn không biết chúc mừng thế nào mới tốt. Cô nhìn trái nhìn phải một hồi, đột nhiên cầm lấy một hộp cơm đưa cho Lâm Tây, nói: "Lúc trước em cứ ngủ, còn chưa ăn cơm. Nhanh ăn cơm đi. Đừng để đói bụng."