Chương 29

Nhìn thấy đủ loại chữ nghĩa rất khó phân biệt tên thế này, dường như Hạng Diệu có thể thấy được những tù nhân bị đưa vào đây, trong bóng đêm tuyệt vọng, dùng móng tay khắc cái tên mình lên tường từng chút một, cố gắng lưu lại chút dấu vết rằng mình đã từng tồn tại trên thế giới này.

Đột nhiên có một cái tên ánh vào mắt anh ta.

"Phùng Viên Viên."

Viên Viên?

Hạng Diệu tiếp cận lại gần. Ở một vị trí gần giường ngủ, trên tường có một cái tên nho nhỏ, chính là Viên Viên mà bọn họ đang muốn tìm sao?

Hạng Diệu tiến tới càng gần. Anh ta nhìn thấy phía sau cái tên kia có một dòng chữ: "Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ."

Đây là toàn bộ đầu mối sao?

Hạng Diệu hơi thất vọng. Anh ta còn chưa rõ điều này có trợ giúp gì cho việc hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng tất cả đầu mối đều chỉ hướng phòng tạm giam. Anh ta tin rằng tuyệt đối trong phòng tạm giam không chỉ có một đầu mối này. Nếu không nhiệm vụ này quá khó khăn, cho bọn họ thêm thời gian bảy ngày nữa cũng chưa chắc đã có thể hoàn thành được.

Anh ta bắt đầu tìm kiếm trong phòng tạm giam, cuối cùng đến rạng sáng lại phát hiện ra một chiếc điện thoại di động đã hết pin ở khe hở sàn giường. Phía dưới điện thoại di động có một cuốn sổ rất mỏng.

Cuốn sổ nhăn nhúm, giống như sổ sách để ghi chú bên trong nhà xưởng của ngục giam vậy.

Trên cuốn sổ này có ba chữ gọn gàng viết bằng bút chì "Phùng Viên Viên."

Mở cuốn sổ ra, anh ta phát hiện ra đây là một cuốn nhật ký.

Anh ta lật vài tờ, bên trong hoặc gọn gàng hoặc lộn xộn. Hạng Diệu đọc một lúc, mặt không thay đổi chút nào. Nhưng anh ta có một loại cảm giác, đây chính là thứ bọn họ muốn tìm.

Xem ra sau khi bị đem đi thăm tù, Trương Đan cũng đi tới nơi này. Cô tìm được cuốn nhật ký của Phùng Viên Viên ở đây, vì phòng ngừa nhật ký bị giám ngục phát hiện, cho nên mới dấu cuốn nhật ký đi, lại lo lắng những người khác không tìm được nhật ký, vì thế liền đặt cái điện thoại di động đã hết pin của cô vào trong khe hở để làm ký hiệu.

Hạng Diệu cất nhật ký đi, nằm ngửa mặt trên giường, lẳng lặng chờ buổi sáng ngày mai đến.

Trong bóng tối, anh ta cầm điện thoại di động trong tay, cung cấp một chút ánh sáng yếu ớt. Anh ta cảm thấy, trong bóng tối ở bên ngoài vùng ánh sáng nhỏ nhoi này có một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú.

Anh ta không kinh hoảng, cuộn mình lại, cố gắng để toàn bộ thân thể đều được ánh đèn bao phủ. Hơn nữa lúc này anh còn chuẩn bị sẵn một cái điện thoại di động khác, đợi tới khi chiếc này bị hết pin thì có thể dùng tiếp ngay.

....

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Tây lại tỉnh táo tỉnh dậy. Sau khi cô tỉnh lại, thấy những người khác gần như không ngủ, cô hơi tò mò: "Các người là người Hàn Quốc à? Không cần ngủ à?"

"Xéo đi."

Giang Nhược Phong không biết nói gì.

"Em mới là người Hàn Quốc ấy. Bọn chị là bởi lo âu mới mất ngủ mà thôi."

"Đã ba ngày không ngủ rồi đấy."

Lâm Tây đi xuống giường, nhìn vành mắt nhóm đồng đội còn đen hơn cả gấu mèo, nói: "Còn tiếp tục như vậy, chưa đến bảy ngày, các người đều đột tử mất."

"Không đâu."

Hứa Dư Dung chống hai tay vào cằm, kiên cường nói: "Tôi đã từng thử năm ngày hầu như không ngủ rồi. Chờ tới sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trở về tôi sẽ ngủ một giấc thật ngon."

Lâm Tây nhún vai. Cô cũng không hiểu rõ lắm mấy người chẳng có chuyện gì cũng không ngủ được này có cảm thụ gì. Người làm sao lại không ngủ chứ?

"Cạch!"

Cánh cửa phòng giam bị mở ra. Lâm Tây dẫn đầu đi ra ngoài. Phía sau cô là năm người giống như cô hồn dã quỷ. Cô hạ giọng dặn dò: "Tập trung tinh thần đi. Nếu như mọi người bị buồn ngủ làm ảnh hưởng tới hiệu suất công việc, rất có khả năng sẽ bị kéo đến phòng tạm giam đấy."

Những lời này còn có tác dụng hơn mọi lời động viên. Mấy người phía sau nghe thế, lập tức gồng thẳng cổ, mở thật to hai mắt.

...

Sắp xong điểm tâm, thấy Byron dẫn giám ngục tới, Lâm Tây bèn hơi hồi hộp.

Nói thật, cô không biết tại sao mình lại đột nhiên Khiêu đại thần thành công. Hơn nữa cô cảm thấy Khiêu đại thần của mình có vẻ không giống như bà nội nói lắm.

Dựa theo bà nội nói, thật ra Khiêu đại thần là để giao tiếp với thần linh, giao tiếp tốt thì dễ thỉnh thần thành công.

Giống như bà đồng cố ý lập quan hệ tốt với tinh quái vậy, bởi có quan hệ tốt, cho nên cũng dễ giao tiếp. Tinh quái cũng tình nguyện trợ giúp bà nội, cho nên xác xuất thần giáng xuống thành công cũng cao hơn.

Nhưng Lâm Tây đều chẳng có quen biết gì với bà chị cảnh sát hay Byron, vì sao lần nào Khiêu đại thần cũng có thể thành công? Hơn nữa cô còn cảm thấy mình chẳng cần giao tiếp với bọn họ chút nào.

Thấy Byron đã đi tới, Lâm Tây buông thìa, hít sâu một hơi.

Sau đó trước mắt mấy trăm đến một ngàn tù nhân trong phòng ăn, cô nhảy lên bàn ăn.

Trương Bưu, Hứa Dư Dung và Tiết Dĩnh đều sợ ngây người. Cả đám trợn mắt há mồm, ngửa đầu, giống như thấy người ngoài hành tinh vậy.

Bọn họ đã biết Lâm Tây có kỹ năng đặc thù, vào trước lúc rút thăm cô sẽ hành động. Bọn họ cũng vẫn luôn chờ Lâm Tây hành động. Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được, Lâm Tây lại nhảy lên giữa bàn. Cô điên rồi à?

Sau khi Lâm Tây nhảy lên bàn, không chỉ có bọn họ choáng váng, ngay cả Byron cũng ngây ra trong chốc lát.

Hơi vung vảy tay chân, Lâm Tây bắt đầu nhảy múa.

Khiêu đại thần của cô và vũ đạo bình thường khác nhau rất lớn, lại càng khác vũ đạo truyền thống của Trung Quốc. Người bình thường nhìn thấy cũng không cho rằng cô đang nhảy múa.

Ba người Trương Bưu còn chưa tỉnh táo lại từ rung động khi thấy Lâm Tây nhảy lên bàn, đã lại bị Lâm Tây làm cho rung động tiếp. Cô đang làm gì thế này? Cô ấy bị động kinh à?