Chương 24

Nhìn dáng vẻ của Hạng Diệu giờ phút này như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào vậy.

Dù về ý nghĩa thì người đá anh ta, quất dùi cui lên mông anh ta không phải là mình nhưng trong lòng Lâm Tây vẫn cảm thấy hơi hơi tự trách. Cô đưa tay kéo góc áo Giang Nhược Phong, nói: "Chị Phong, đừng nói nữa."

Giang Nhược Phong cảm thấy có vẻ Lâm Tây hơi dễ tính quá, nhưng nghĩ dù sao cô cũng mới hai mươi ba tuổi, vừa ra trường, mới lăn lộn ngoài xã hội một năm, con người có hiền lành, mềm yếu một chút cũng là rất bình thường.

"Tây Tây." Lần đầu Giang Nhược Phong gọi Lâm Tây như vậy. Cô muốn dạy Lâm Tây cách sinh tồn trong thế giới này. "Làm người không thể lương thiện quá. Em lương thiện, người khác sẽ bắt nạt em đấy."

Lâm Tây nghe thế giật mình? Chị Phong hiểu lầm quá rồi.

Cô muốn giải thích rằng đây không phải lỗi của Hạng Diệu. "Chị Phong, thật ra là..."

Cô còn đang nghĩ xem phải nói thế nào để không bại lộ kỹ năng Nhảy bà đồng của mình, lại có thể giải thích rõ ràng hiểu lầm này thì Hạng Diệu đứng bên kia lại tưởng cô định nói chuyện vừa rồi đã dần anh ta một trận, vội vàng quát to: "Cô im đi!"

Lâm Tây giật nẩy cả mình. Cô nhìn Hạng Diệu, trừng mắt, trong lòng thầm nói, chẳng lẽ anh không muốn tôi giải oan cho anh à?

"Sao anh lại quát em ấy?" Giang Nhược Phong che trước người Lâm Tây, cau mày nhìn Hạng Diệu.

Mặc dù Diệp Miêu còn nhỏ tuổi, cũng rất nhát gan, nhưng lại hiểu rất rõ mình thuộc phe nào. Ngay lập tức, cô đứng ra phía sau Giang Nhược Phong, nói với vẻ cáo mượn oai hùm: "Đúng thế. Anh quát chị Lâm Tây làm gì?"

Hứa Dư Dung thấy như mọi người chuẩn bị đánh nhau tới nơi rồi. Bản thân cô là người cùng phòng giam với Lâm Tây, Lâm Tây lại vừa là trưởng phòng, lúc này không thể hiện sự trung thành thì đến bao giờ mới thể hiện nữa? Vì vậy cô cũng đứng cạnh Giang Nhược Phong, công kích Hạng Diệu bằng ánh mắt.

Vừa rồi cô cũng đã suy nghĩ kỹ. Hạng Diệu chỉ có một mình, mà các cô có bốn người. Lâm Tây còn có kỹ năng đặc thù, thấy thế nào Hạng Diệu cũng không thể thắng được. Thế nên giờ dù có đánh nhau thì các cô cũng không chịu thiệt.

Thấy hai phía đang giương cung bạt kiếm, bản thân là người của khu giam số 12, lại là người lớn tuổi nhất ở đây, Trương Bưu không thể không ra mặt hòa giải.

"Này này, mọi người đừng kích động, có chuyện gì bình tĩnh thảo luận." Trương Bưu đứng ở giữa hai nhóm người, giơ hai tay lên, nói: "Chúng ta có thể trở thành đồng đội trong cùng một phó bản đã là một loại duyên phận rồi, cãi cọ làm cái gì chứ? Chỉ vì một vài việc nhỏ nhặt, không đáng đâu."

Nội tâm Lâm Tây cũng thấy hơi ngại. Chuyện này nói đến cùng vẫn là do mình gây ra. Mặc dù không phải cô cố ý, nhưng đúng là lại đã làm cho Hạng Diệu bị tổn thương.

Vì thế, cô liền đứng ra giảng hòa: "Đừng như vậy. Chị Phong, Tiểu Diệp, mọi người đừng xúc động. Hạng Diệu không có lỗi gì với tôi thật mà."

"Xin lỗi nhé Hạng Diệu." Mặc dù không nói rõ mọi chuyện, nhưng Lâm Tây tin rằng đối phương có thể hiểu rõ tại sao mình lại xin lỗi. "Anh là người rộng lượng, xin hãy tha lỗi cho tôi."

"Thấy chưa, thấy chưa, cô gái này cũng rộng lượng lắm." Cả đời Trương Bưu đã gặp vô số loại người, nhưng không thể không thừa nhận, cô gái tên là Lâm Tây này đúng là rất biết điều. Anh đứng bên cạnh đã chứng kiến rất rõ ràng, là thằng nhãi ranh Hạng Diệu này cứ ỡm ờ gây chuyện, kết quả còn phải để con gái nhà người ta xin lỗi mình.

"Thôi được rồi. Con người đừng tính toán quá chi li với nhau, lại để cho mấy em gái coi thường mình." Trương Bưu cất lời khuyên nhủ.

Tâm trạng Hạng Diệu lúc này... khỏi nói. Đời này anh ta chưa bao giờ bị uất ức như vậy.

"Hay là chúng ta tiếp tục nói về chuyện sắp xếp trong đêm nay đi." Trương Bưu vội vàng chuyển chủ đề.

Thật ra Trương Đan rất đồng tình với ý tưởng của Lâm Tây. Cô ta nghĩ, nếu hôm nay Giang Nhược Phong rút phải lá thăm, ngày mai làm sao dám chắc sẽ không rơi vào mình?

Nếu bọn họ có thể tìm được biện pháp hữu hiệu giúp Giang Nhược Phong không phải chết, chẳng phải cũng có thể cam đoan về sau, người nào rút trúng lá thăm cũng đều an toàn à?

Trong ba người cùng phòng giam với cô đã có một người chết, không thể để có người tiếp theo lại gặp phải chuyện không may. Cho nên Trương Đan tỏ thái độ đầu tiên: "Tôi đồng ý với biện pháp của Lâm Tây. Có thể lấy di động của tôi dùng chung."

"Tôi, tôi, tôi nữa!" Diệp Miêu giơ tay. "Điện thoại của tôi cũng thế!"

Thật ra về cơ bản, di động của bốn người cùng phòng giam với Lâm Tây đã đủ dùng rồi. Sở dĩ cô nói cần điện thoại của tất cả mọi người là để đảm bảo hơn mà thôi.

Sau khi ăn cơm tối xong, tất cả tù nhân đều trở về phòng giam của mình. Hai thi thể trong phòng giam đã biến mất, xem ra là bị giám ngục xử lý rồi.

Lâm Tây đề nghị lấy chăn chặn cửa sổ lại. Dù sao bởi chuyện Vương Xán Xán tử vong, rất nhiều người trong bọn họ đã quyết định không đắp chăn nữa rồi. Chăn màn thừa ra, đúng lúc này lại phát huy được công dụng.

Cửa sổ cũng không lớn lắm, lấy hai cái chăn đã bịt kín mít rồi.

Sau đó, Giang Nhược Phong lại bật đèn flash của điện thoại di động lên. Thế là mọi người cùng nằm.

Giờ phút này, trong tám người trên giường chỉ còn hai người có chăn là Hạng Diệu và Lâm Tây.

Diệp Miêu thấy thế, nói vẻ rất lo lắng: "Chị Lâm Tây, sao chị vẫn dùng chăn?"

"Bởi vì chị không có thói quen trùm chăn lên đầu ngủ." Lâm Tây dừng lại một chút, sau đó nói ra lý do quan trọng nhất: "Còn bởi vì buổi tối khá lạnh."

"..."