Không chỉ có thế, trong phòng giam cũng có thêm một cái cửa sổ. Trên cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, chiếu sáng cả phòng giam. Một cảm giác ấm áp chỉ thuộc về mặt trời xuất hiện ở trong phòng giam này.
Lâm Tây hơi kích động. Hai ngày nay cô đã không nhìn thấy mặt trời rồi. Từ lúc cô tiến vào trong chiếc xe lửa kia.
Cô đi tới. Cửa sổ ở rất cao, mãi gần trần nhà nên cô không với tới được. Nhưng cô có thể đứng dưới ánh mặt trời, hưởng thụ cảm giác ánh sáng mặt trời chiếu lên người.
Trong chốc lát, những người trên giường tập thể bắt đầu tỉnh lại.
Người tỉnh lại đầu tiên là một người đàn ông. Đúng vậy, gian phòng giam này lại giam chung nam nữ.
Người đàn ông kia có vẻ còn trẻ tuổi, nước da bánh mật, vóc người không tệ. Ngồi dậy trên giường, có thể thấy được cơ bắp rắn chắc trên cặp đùi dài của anh ta.
Anh cũng vừa nhìn thấy Lâm Tây, lại có vẻ không bất ngờ chút nào. Chân dài vung một phát, nhảy luôn xuống khỏi giường, đi tới bên cửa sổ, sau đó một vυ"t một cái, hai tay liền bám được vào mép cửa sổ. Sau đó, anh vận sức ở lưng, đu người lên, thò đầu ra nhìn cảnh bên ngoài.
Kỹ năng tốt thật!
Lâm Tây rất hâm mộ. Tay chân cô như cái tăm, muốn làm được tới mức này thì không biết phải luyện bao lâu.
Người đàn ông nhìn trong chốc lát liền nhảy xuống. Lâm Tây vội vàng hỏi: "Thế nào? Tình hình bên ngoài ra sao?"
Người nọ yên lặng nhìn cô một lần, sau đó chuyển tầm mắt, không để ý tới cô nữa.
Thế này không phải chảnh quá sao?
Lâm Tây cũng không tức giận, chỉ cảm thấy cạn lời. Loại thái độ này của anh ta, chẳng lẽ khẳng định sau này không có việc cần nhờ người khác chắc?
Lúc này tất cả mọi người đều đã tỉnh. Diệp Miêu chợt nhìn thấy nhiều người xa lạ như vậy, không dám nói lời nào, tiến tới bên cạnh Lâm Tây.
Giang Nhược Phong cũng đi tới. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, cũng không giật mình lắm. Hai tay cô bám lên cửa sổ, sau đó đu người lên nhìn bên ngoài.
"..."
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều làm được sao? Lâm Tây có cảm giác mất mát khó hiểu.
Cô hỏi Diệp Miêu: "Tiểu Diệp, em làm thế được không?"
Diệp Miêu nhìn Giang Nhược Phong, sau đó chần chừ rồi gật đầu, đáp: "Chắc là được đó."
Lâm Tây: "..."
Lúc này Giang Nhược Phong đã nhảy xuống. Lâm Tây vội hỏi: "Tình hình bên ngoài thế nào?"
"Là một sân chơi."
Giang Nhược Phong không dấu diếm gì với cô.
"Sân chơi rất lớn, xung quanh đều là lưới thép rất cao, thoạt nhìn là nơi để tù nhân ra hóng gió."
Lâm Tây đã xem không ít video về nhà tù, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bên ngoài. Hứa Dư Dung tiến tới nhắc nhở ba người: "Xem bảng điều khiển trước đã."
Mở bảng điều khiển ra, bên trên đã xuất hiện tin tức về phó bản.
[ Ngục giam Byron là phòng giam nghiêm ngặt nhất, chưa từng có tù nhân rời khỏi nơi này.]
[ Nhiệm vụ: Hoàn thành thành công một chuyến thăm tù.]
[Nhắc nhở nhẹ nhàng: Các tù nhân trong ngục giam này đều rất sợ bóng tối.]
"Suỵt." Đột nhiên Hứa Dư Dung đưa ngón trỏ lên môi.
Trong nháy mắt, phòng giam liền rơi vào yên tĩnh. Không ngờ có tiếng bước chân đang tới gần cánh cửa.
"Rầm!" Tiếng chìa khóa va chạm vang lên, sau đó là tiếng mở cửa.
Gian phòng giam của bọn họ được mở ra rất nhanh. Một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục cai ngục màu đen xuất hiện trước cửa. Vóc người hắn cao lớn phi thường, ít nhất phải mét chín. Cơ bắp rất phát triển, vẻ mặt vô cùng hung ác, đôi mắt màu lam quét qua mọi người trong phòng giam đầy nghi ngờ.
Nhìn một lúc, cai ngục giơ dùi cui lên, gõ mạnh vào cửa.
"Rầm!"
"Nghe cho rõ đây. Tôi là Byron, chính trị viên của các người!"
Byron nói với vẻ hung ác: "Đi tới địa bàn của tôi thì biết điều một chút. Bắt đầu từ hôm nay, sau khi báo thức buổi sáng vang lên, đi ra đứng ngoài phòng giam cho tôi, cho đến khi kết thúc điểm danh mới được ăn cơm."
"Cho dù tôi nói gì, các người đều phải trả lời là vâng thưa sếp!"
"Cho dù tôi muốn các người làm gì, các người đều phải phục tùng vô điều kiện!"
"Bản án của các người chỉ có bảy ngày. Trong bảy ngày này, mỗi giây mỗi phút tôi sẽ theo dõi các người sát sao. Một khi các người phạm sai lầm, các người sẽ không thể rời đi được nữa."
Nói xong, giọng điệu của hắn hơi dịu lại, tiếp tục: "Được rồi, ra ngoài điểm danh đi."
"Vâng! Thưa sếp!" Bọn họ vội vàng lên tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng giam.
Sau khi đi ra ngoài mới phát hiện ra, cánh cửa của mỗi phòng giam trong nhà tù này đều mở rồi. Tù nhân bên trong đi ra đứng thẳng tắp, dựa vào vách tường, cùng đợi điểm danh.
Mười người bọn họ cũng vội học theo, đứng sát vách tường.
"Bây giờ bắt đầu điểm danh!"
Byron cầm một quyển danh sách dầy trong tay, đi tới bên ngoài phòng giam, bắt đầu điểm danh.
"0418!"
"Có!"
"8241!"
"Có!"
"..."
Lâm Tây vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cho tới khi Byron gọi đến số hiệu của cô.
"14146!"
"Có!" Lâm Tây ưỡn ngực hô.
Cho tới lúc này, những người khác mới biết, hóa ra Lâm Tây là người mới trong khu giam giữ số 14 của các cô.
Mà sáu người khác, lần lượt tới từ khu giam số 12 và 13. Bởi vì số hiệu mở đầu của bọn họ không phải là 12 thì là 13. Chẳng qua, thoạt nhìn bọn họ không phải chỉ tới từ hai phòng giam, bởi phần lớn mọi người có vẻ không thân quen lắm.
Kết thúc điểm danh, tù nhân bắt đầu xếp hàng đi ra ngoài.
Đám người Lâm Tây không hiểu rõ tình hình lắm, nhưng đi theo vẫn luôn là chuyện không sai. Chờ tới sau khi đi ra ngoài, bọn họ mới phát hiện ra là xếp hàng đi tới phòng ăn.
Đây là một phòng ăn rất lớn, có sức chứa hơn ngàn người.
Mười người bọn họ xếp hàng tiến vào, chia làm hai bàn ngồi xuống, ngồi chung một chỗ.
Rất nhanh sau đó, có tù nhân đẩy xe cơm tới đưa cơm. Cơm đưa đến trước mặt Lâm Tây, cô nhìn thoáng qua, thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không có thức ăn mặn nhưng đồ ăn nhìn có vẻ cũng bình thường sạch sẽ, không khiến người ta không nuốt nổi.
Bọn họ lần lượt ăn cơm. Một người đàn ông hơi béo chừng ba mươi tuổi nói: "Có thể cùng vào phó bản coi như có duyên, sau này còn cần cùng hợp tác hoàn thành nhiệm vụ. Như vậy, lời đầu tiên tôi xin giới thiệu một chút, tôi tên là Trương Bưu, đến từ khu giam giữ số 12."
Bên cạnh hắn là một người đàn ông gầy giống như khỉ, nói: "Tôi cùng phòng giam với anh ta. Mọi người có thể gọi tôi là Tên gầy."
Ở cạnh đó là ba nữ sinh, cũng rất trẻ tuổi, chỉ chừng hơn hai mươi. Nữ sinh cầm đầu mắt một mí, nói: "Ba người chúng tôi đến từ cùng một phòng giam, cũng tới từ khu giam số 13. Tôi tên là Trương Đan, cô ấy là Tiết Dĩnh, còn đây là Vương Xán Xán."
Giang Nhược Phong cũng nói theo: "Bốn người chúng tôi đều đến từ khu giam giữ số 14. Tôi tên là Giang Nhược Phong."
Sau đó cô chỉ vào Lâm Tây: "Cô ấy tên là Lâm Tây."
Lại chỉ vào hai người còn lại, cô nói: "Cô ấy là Diệp Miêu. Còn đây là Hứa Dư Dung. Chúng tôi đều là người mới. Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiến vào phó bản, xin quan tâm nhiều hơn."
Chỉ còn duy nhất một người, đó là anh giai cool ngầu chảnh choẹ không để ý tới Lâm Tây kia.
Thấy tất cả mọi người đều tự giới thiệu rồi, anh giai ngầu kia ngẩng đầu lên, ánh mắt đen xì tràn đầy vẻ phiền chán khó chịu. Hắn nói: "Hạng Diệu."
Nói xong liền cúi đầu ăn cơm, không rên một tiếng.
Không khí liền trở nên hơi lúng túng. Trương Bưu cười nói: "Hạng ca có hơi hướng nội."
Nói xong hắn lại nói với bốn người Lâm Tây: "Các cô đều là người mới, có thể chưa biết một số việc. Để tôi nói đơn giản một chút đi. Đại khái tất cả phó bản đều có thể chia làm hai loại, loại giải mã và loại chạy trốn. Phó bản lần này của chúng ta hẳn là loại giải mã rồi."
"Vừa rồi nghe Byron nói còn bảy ngày nữa là chúng ta ra tù rồi, nói rõ thời gian ở lại đây của chúng ta chỉ có bảy ngày."
Hắn vừa nói vừa đưa tay xoa xoa cằm: "Còn nhiệm vụ của chúng ta là hoàn thành thành công một lần thăm tù. Phía sau hẳn còn có thể có đầu mối."
Đầu mối nhiệm vụ còn chưa rõ ràng lắm, bọn họ cũng chỉ có thể ăn cơm đã.
Khi bọn họ ăn cơm xong rồi, đột nhiên Byron bước đến.
Đi theo sau hắn là một giám ngục. Trong tay người nọ bê một cái hòm to.
Mọi người nhìn hắn, biết là đầu mối tới rồi.
Quả nhiên Byron đi tới liền đặt cái hòm bịch một cái lên bàn ăn, sau đó nói: “Sau đây là thời gian thăm tù. Rút thăm đi. Người rút trúng đi theo tôi."
Mọi người quay ra anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Người rút thăm đầu tiên chính là anh giai cool ngầu Hạng Diệu. Hắn vươn tay ra không chút do dự, rút ra từ trong hòm một quả bóng bàn màu vàng.
Đó đúng là một quả bòng bàn màu vàng. Sau khi thấy hắn rút xong, những người khác cũng đưa tay tới. Chỉ chốc lát sau, mười người đã đều cầm mỗi người một quả bóng.
Bốn người nhóm Lâm Tây đều lấy được bóng bàn màu vàng. Chỉ có Tên Gầy ngồi cạnh Trương Bưu là bắt được bóng bàn màu đỏ.
Kết quả không cần nói cũng biết, Tên Gầy kia chính là người được chọn lựa.
Hiển nhiên đây không phải chuyện gì tốt. Lập tức Tên Gầy lộ vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Mười người rút thăm chỉ mình hắn rút trúng. Số hắn thật sự đen khỏi phải nói.
"Anh!"
Thấy đã có kết quả rút thăm, Byron tiến tới chỉ Tên Gầy.
"Đi theo tôi!"
Sau khi Tên Gầy bị mang đi, rất nhanh liền có giám ngục đến, sắp xếp công việc cho bọn họ. Những tù nhân trong nhà giam bình thường cũng không được nhàn rỗi, thời gian ban ngày đều được bố trí công việc.
Lâm Tây và Giang Nhược Phong được phân công tới chỗ làm xà phòng. Diệp Miêu và Hứa Dư Dung bị đưa đi quét dọn nhà giam để kiếm sống.
Làm xà phòng vô cùng mệt. Lâm Tây và Giang Nhược Phong gần như không còn sức đi quan sát gì hết. Tới giờ ăn cơm trưa, hai người đều mệt tới sắp kiệt sức rồi.
Trở lại phòng ăn, lúc này Tên Gầy đã trở về.
Sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, nhìn là biết đang đầy lo lắng.
"Sao rồi?" Vừa tụ tập lại, Trương Bưu hỏi nhỏ: "Có chuyện gì thế?"
Tên Gầy nhìn hắn một lần, giọng suy yếu, đáp: "Khả năng tôi sẽ chết."
Lập tức mọi người nhướng mày. Giang Nhược Phong nói: "Đừng nói chuyện có chết hay không vội. Anh nói rõ tình hình thăm tù trước đi đã."
Vì vậy, Tên Gầy bắt đầu kể chuyện sau khi tách khỏi mọi người. Hắn bị Byron đưa tới địa điểm thăm tù. Ở đó có một tấm kính lớn ngăn cách trong ngoài nhà tù. Hai người hai bên tấm kính chỉ có thể giao tiếp thông qua điện thoại.
Một người phụ nữ đã chờ sẵn hắn ở đó. Đó là một người phụ nữ trung niên. Sau khi Tên Gầy ngồi xuống đối diện, lập tức người phụ nữ trung niên nọ liền chảy nước mắt, hỏi hắn qua điện thoại là có khỏe hay không.
Tên Gầy còn chưa hiểu tình hình, trả lời là vẫn ổn. Người phụ nữ lại hỏi hắn ăn thế nào, ngủ ra sao. Cũng không biết là hắn nói sai câu nào, người phụ nữ đột nhiên bật khóc, rơi lệ nói một câu.
"Nói cái gì?"
“Cậu không phải người ấy."
Tên Gầy đáp: "Cô ấy lập đi lập lại những lời này, sau đó liền vừa đi vừa khóc. Tôi cảm thấy không ổn. Bình thường hẳn sẽ không phải vậy."
Nói tới đây, hắn nhìn về phía bạn cùng phòng của mình là Trương Bưu: "Tôi không thể hoàn thành thăm tù, có thể sẽ chết phải không?"
Mặt Trương Bưu bình tĩnh, không nói lời nào. Hiển nhiên hắn có lo lắng giống như Tên Gầy.