Chương 19: Giám ngục Lâm Tây: Trong lúc vô tình đã dấn thân vào sự nghiệp chính thức(2)

Đây là trọng điểm chắc? Giang Nhược Phong chăm chú suy tư, nói: "Số 0432 kia là người hôm trước lên TV kêu gọi bỏ phiếu cho mình. Số 0552 này cũng là đội trưởng của một khu giam giữ. Bọn họ có quan hệ cạnh tranh. Vì cạnh tranh thắng đối thủ, thật sự là... Không có gì không dám làm mà."

Khóe miệng Lâm Tây co quắp. Cô nói: "Em có dự cảm, ngày mai có thể chứng kiến 0432 lên TV tự giải oan đấy."

"Chưa chắc đâu." Hứa Dư Dung tỏ vẻ hoài nghi: "Làm sao hắn có nhiều thời gian bỏ ra để lên TV như vậy?"

"Nếu chỉ dựa vào tổng thời gian của mình hắn thì hiển nhiên không đủ rồi. Nhưng hắn không phải chỉ có một mình." Trước kia Giang Nhược Phong rất chú ý tới chính trị, cũng cảm thấy hứng thú với phương diện này. Cô nói: "Em quên rồi à? Hắn là đội trưởng của một khu giam giữ, có ít nhất người của cả một khu giam giữ ủng hộ cho hắn. Lực lượng của một người thì yếu ớt, nhưng lực lượng tập thể lại rất mạnh. Nếu như mỗi người ủng hộ cho hắn đưa cho hắn thời gian một ngày, hắn sẽ có bao nhiêu thời gian?"

Nói tới đây, đột nhiên cô nhìn về phía Lâm Tây, nói: "Hình như chị đã hơi hiểu cách chơi ở nơi này rồi."

"Chị nhìn em làm gì?" Lâm Tây nói vẻ bất đắc dĩ. "Ngay cả tại sao em trở thành giám ngục em còn không biết."

"Nói cũng đúng." Giang Nhược Phong ngồi xuống bên cạnh Lâm Tây. Cô cũng đang rất nghi hoặc: "Tại sao em lại trở thành giám ngục? Em là người mới, hẳn chưa ai biết em mới đúng."

"Nói cũng đúng!" Lâm Tây vỗ đùi. "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Chúng ta phải tìm hiểu rõ nguyên nhân vì sao em trở thành giám ngục." Từ lúc các cô đi tới nhà tù này đều trải qua gần giống nhau. Nếu như có chỗ nào mấy người Giang Nhược Phong không biết, như vậy chỉ có...

"Có phải em đã làm gì rồi không?" Giang Nhược Phong nhìn Lâm Tây: "Sau khi em bốc phải quả bóng màu đỏ trong phó bản, đi cùng với Byron, có phải đã làm gì không?"

Lúc này Lâm Tây và mấy người bạn cùng phòng cũng coi như chiến hữu cùng trải qua sinh tử, có một số việc không nên giấu diếm. Vì vậy cô không giấu nữa, kể lại chuyện mình cố tình Khiêu đại thần để Byron nhập thân, sau đó thả hết tù nhân trong ngục giam ra.

"Oa oa." Nghe xong, Diệp Miêu cực kỳ sùng bái. "Thật sự, thần tượng trước kia của em là Tần Thủy Hoàng. Nhưng hiện tại thần tượng của em biến thành chị rồi. Mau đưa bắp đùi cho em ôm đi."

"Thảo nào trên bản tin nói ngục giam Byron xảy ra sự kiện vượt ngục, Byron bị cách chức, điều tra..." Rốt cục Giang Nhược Phong đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra rồi.

"Nhưng như thế không thể giải thích tại sao đột nhiên em lại trở thành giám ngục." Giang Nhược Phong nói.

Lâm Tây vô cùng chăm chú tự hỏi một lúc, một hồi lâu sau mới phí công lắc đầu: "Thật sự em cũng không biết tại sao."

Lâm Tây cũng không biết, những người khác càng không biết tại sao. Người của cả phòng giam tụ tập lại, suy nghĩ tới suýt bể đầu cả đám.

Rốt cục Diệp Miêu ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt cô tỏa ra ánh sáng trí tuệ.

"Em biết rồi." Diệp Miêu nói.

"Cái gì?" Giang Nhược Phong nhìn về phía cô đầy chờ mong. "Em biết cái gì."

"Thật ra chúng ta hoàn toàn không cần phải suy nghĩ như vậy." Diệp Miêu nói.

Giang Nhược Phong còn tưởng cô có ý tưởng gì mới, liền gật đầu: "Ừ, ừ, sau đó thì sao?"

"Bởi vì cho dù không nghĩ ra thì có làm sao?" Diệp Miêu nhìn ba người, lộ nụ cười sáng lạn. "Dù sao đây cũng là chuyện tốt đúng không? Chúng ta chẳng cần quản nó là được. Dù sao thì cũng chẳng có gì xấu."

"..."

Trầm mặc một hồi, Lâm Tây và Giang Nhược Phong cùng liếc nhau. Hai người đồng thời quay đầu đi. Hứa Dư Dung vỗ vỗ bả vai Diệp Miêu, sau đó lắc đầu, thở dài một tiếng.

Lâm Tây cúi đầu nhìn thẻ tên trên ngực mình. Hai chữ đội trưởng trên đó đã biến thành giám ngục rồi. Cô suy nghĩ một chút, bấm vào thẻ tên, trước mắt liền xuất hiện một bảng điều khiển trong suốt.

Bảng điều khiển này trừ phi được chủ nhân cho phép, nếu không thì những người khác cũng không nhìn thấy nội dung trên đó.

Lâm Tây nhìn thông tin trên bảng điều khiển của mình. Cô phát hiện ra thông tin cơ bản của mình xuất hiện một số thay đổi.

[Số hiệu tù nhân: 14146]

[Tuổi: 23]

[Lực công kích: 32]

[Trí lực: 81]

Kỹ năng: Khiêu đại thần (cao cấp)]

[Chức vụ: Giám ngục (827)]

Điểm trí lực của cô được cộng thêm, lại còn có thêm thuộc tính chức vụ.

"Mọi người xem!” Lâm Tây chỉ lên bảng điều khiển. "Có thêm một thuộc tính rồi."

Ba người liền tới gần xem. Giang Nhược Phong nghiên cứu trong chốc lát rồi hỏi: "Lúc trước trở thành đội trưởng, thuộc tính chức vụ này không xuất hiện sao?"

"Không có." Lâm Tây trả lời rất khẳng định. Bởi vì sau khi trở thành trưởng phòng, cô cũng có mở bảng điều khiển ra xem.

"Ừ.” Giang Nhược Phong nói: "Có thể trưởng phòng không có khác biệt về bản chất với tù nhân bình thường, cho nên thuộc tính trong bảng điều khiển cũng không có thay đổi."

Dứt lời cô chỉ vào dãy số phía sau thuộc tính chức vụ. "827, đây là ý gì nhỉ?"

Lâm Tây lại mơ hồ. Sao cô biết được đây là ý gì chứ?

Đột nhiên Hứa Dư Dung nói: "Dường như giống số hiệu của chúng ta. 827 này có phải nói rõ cô ấy là giám ngục số 827 của nhà tù không?"

Lời này khiến ngay cả Diệp Miêu cũng lộ vẻ mặt cạn lời. "Cả nhà tù tổng cộng có mười bốn khu giam giữ. Từng khu giam giữ có nhiều nhất mười ba người cai ngục. Cho dù tất cả số giám ngục trong mấy khu giam cũng chỉ khoảng hơn một trăm cai ngục, lấy đâu ra những hơn tám trăm người?"

"Cũng không thể nói như vậy." Hứa Dư Dung có ý nghĩ của riêng mình. Cô đáp: "Trở thành giám ngục cũng không có nghĩa là không chết nữa. Có lẽ những giám ngục chết đi rồi, cộng với số giám ngục còn sống, tổng cộng là 827 thì sao?"

Lời cô nói cuối cùng cũng rất có lý. Giang Nhược Phong cầm điện thoại di động lên, nói: "Để chị hỏi người khác."

Thời gian bản tin đã kết thúc từ lâu. Đại bộ phận các phòng giam còn đang thảo luận về tin tức hôm nay.

Phòng giam của Trương Bưu cũng không phải ngoại lệ. Trong phòng bọn họ còn đang bàn bạc, có nên bỏ phiếu cho trưởng khu giam giữ hay không. Mặc dù khu giam của bọn họ còn chưa xuất hiện trưởng khu giam giữ, nhưng nếu có thể nhanh chóng khiến trưởng khu giam giữ xuất hiện, nói không chừng sẽ khiến cả ngục giam xuất hiện một số thay đổi khác đi.

Đang nghĩ tới đây, đột nhiên điện thoại di động trong tay anh ta đổ chuông.

Trong ngục giam trừ trong lúc ở phó bản ra, thời gian còn lại đều có thể gọi điện cho nhau. Nhưng mặc dù Trương Bưu biết không ít người, người quen lại không nhiều, đại bộ phần đều chỉ gặp mặt một lần. Năng lực cá nhân của anh ta bình thường, thường ngày cơ bản không ai tìm anh ta.

Cầm điện thoại di động lên xem, thấy dãy số gọi tới, hai mắt anh ta sáng ngời, lập tức ra vẻ trước mặt đám anh em.

Anh ta bấm nhận điện thoại, tiếng nói sang sảng: "Alo, Tiểu Giang à, tìm tôi có chuyện gì?"

Giang Nhược Phong nói: "Chúng tôi có một vấn đề muốn nhờ anh giải thích."

"Ồ, nhờ thì không dám nhận. Cứ nói cứ nói." Trương Bưu cố ý phóng đại âm thanh lên một chút.

Giang Nhược Phong nói: "Anh có biết sau khi trở thành giám ngục rồi, vì sao trên bảng điều khiển lại xuất hiện thêm thuộc tính chức vụ không?"

"Tôi biết chứ." Mặc dù Trương Bưu không thể trở thành giám ngục, nhưng anh ta lại tương đối hiểu rõ việc này.

Giang Nhược Phong: "Vậy anh biết con số phía sau chức vụ là đại biểu cho cái gì không?"

Nghe được câu hỏi này, rốt cục Trương Bưu cũng biết các cô muốn hỏi gì rồi. Nghe vậy, anh ta cười hai tiếng, nói: "Tiểu Lâm muốn biết chuỗi số phía sau giám ngục có ý nghĩa gì đúng không? Thế thì đơn giản. Dãy số đó đại biểu cho số người đã bỏ phiếu cho cô ấy..."

Cúp điện thoại, hai người anh em ngồi bên cạnh vội hỏi: "Anh Bưu, vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy?"

"Chà, không phải là giám ngục mới của khu giam số 14, người mới số hiệu 14146 kia sao?" Vẻ mặt Trương Bưu lạnh nhạt, nói: "Mặc dù cô ấy có bản lĩnh nhưng dù sao vẫn là người mới, rất nhiều chuyện đều không hiểu. Ngay cả dãy số sau thuộc tính chức vụ có nghĩa là gì cũng không biết, còn phải hỏi tôi."

"Hỏi rõ ràng rồi." Giang Nhược Phong buông điện thoại di động, nói trong ánh mắt chờ mong của ba người: "Quả nhiên trong xã hội cần có nhiều quan hệ mới thuận lợi được."

Lâm Tây cười ngất. Cô nói: "Chị đừng cảm khái nữa. Nói mau nói mau."

"827 có nghĩa là có 827 người đã bỏ phiếu cho em." Giang Nhược Phong đáp.

Cô nói như vậy, Lâm Tây liền choáng váng. Diệp Miêu lại rất hưng phấn: "Hơn tám trăm người ủng hộ chị. Tây tỷ đúng là rất nổi tiếng đấy."

"Trong khu giam của chúng ta còn chưa chắc có đến hơn tám trăm người đấy." Giang Nhược Phong lắc đầu, tiếp tục cau mày: "Ở đây nhất định có vấn đề."