Chương 135: Fake news! Lần đầu tiên Lâm Tây mất ngủ…(3)

"Lúc mới vào phó bản tôi đã cảm thấy các cô ấy không đúng lắm, bởi vì trên đầu tất cả mọi người trong tiểu đội đều trùm khăn trùm đầu màu đen, hoàn toàn che khuất mặt. Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ quái, tại sao phải che khuất mặt mình. Tất cả mọi người đều vào phó bản, tại sao lại phải che mặt?" Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nhưng về sau tôi hiểu ra, bởi vì ngay từ đầu các cô ấy đã quyết định sẽ không buông tha tất cả mọi người, mục đích ban đầu của các cô ấy chính là giành hết tất cả phần thưởng..."

"Đây thật là..." Giang Nhược Phong cũng không chịu nổi: "Hắn sẽ không tiết lộ thân phận của chúng ta ra ngoài đâu nhỉ?"

Vừa dứt lời thì nghe thấy người đàn ông da đen trong TV lớn tiếng nói: "Nhưng về sau tôi đã làm rõ được thân phận của các cô ấy, người trùm khăn trùm đầu không dám lấy bộ mặt thật của mình ra đào thải tất cả mọi người chính là 14146 của khu giam giữ 14!"

Lâm Tây: "..."

Lâm Tây nhắm mắt lại, cảm thấy lần này mình ngụy trang chẳng có tác dụng gì, cô không nghĩ thân phận của mình lại bại lộ.

"Tây Tỷ." Diệp Miêu đặt tay lên vai Lâm Tây: "Chị phải nhẫn nhịn."

"Không ngờ người mới tới lại có... Bụng dạ nham hiểm như thế." Người đàn ông da đen nói: "Hơn nữa vì chiến thắng... Còn không từ thủ đoạn, ngay cả chính đồng đội của mình cũng có thể lợi dụng."

Lâm Tây hít sâu một hơi, đưa tay đè ngực của mình xuống.

Hứa Dư Dung vội vàng vỗ lưng cô: "Đừng tức giận đừng tức giận, chúng tôi biết rõ cô không phải loại người này."

Diệp Miêu chau mày: "Nhưng có rất nhiều người không biết sự thật, có thể sẽ cho rằng Tây Tỷ rất xấu xa không?"

Người đàn ông da đen trong TV vẫn còn tiếp tục: "Tôi thừa nhận cô ta rất lợi hại, nhưng là tiền bối, tôi vẫn muốn cho cô ta một lời khuyên, bởi vì những người có thể sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì lợi ích thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng bạn xa lánh."

Giang Nhược Phong quay đầu, Lâm Tây đã tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ ửng.

Cô ấy vội vàng an ủi: "Đừng tức giận, tức giận không tốt với cơ thể."

Lâm Tây nghiêm mặt, thật lâu sau đó cô mới nói: "Em không nổi giận."

Giang Nhược Phong thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy Lâm Tây siết chặt nắm đấm nói: "Em đang nghĩ cách gì có thể gϊếŧ chết hắn."

"Chuyện này không dễ đâu." Giang Nhược Phong thở dài: "Cũng may chúng ta không cần dựa vào phiếu bầu của tù nhân, nếu không đây sẽ là một cuộc khủng hoảng quan hệ xã hội lớn mất."

Thẳng cho đến lúc này, những đội ngũ khác bước vào phó bản canh chừng lần này mới biết được trong tiểu đội trùm đầu lại có 14146. Bọn họ chợt nhận ra rằng ngoài những người tương đối nổi tiếng như 14146 thì làm gì còn ai khác cần phải trùm khăn trùm đầu đâu?

Hầu hết các đội đều bị loại ở ba cửa ải đầu tiên, thế nên họ không biết rõ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo. Hóa ra cửa ải cuối cùng kịch liệt đến vậy sao? 14146 vậy mà lại hung tàn đến thế?

Tất nhiên, hai đội đi đến cuối cùng biết rất rõ người đàn ông da đen đang nói bậy, nhưng nhà tù này chính là như vậy, quyền lên tiếng đều bị nắm giữ bởi số ít người có cơ hội lên tin tức. Hầu hết mọi người chỉ có thể bị động tiếp nhận thông tin do tin tức truyền lại, chẳng hạn như họ, dù thật sự hiểu rõ cũng không thể truyền ra ngoài.

Từ sau khi tiến vào phó bản canh chừng, bốn người trong buồng giam vẫn chưa ngủ được, các cô vốn định xem tin tức rồi mới đi ngủ tiếp.

Lúc này đã trôi qua nửa giờ kể từ khi tin tức kết thúc, bốn người nằm trên giường, không một ai ngủ cả.

Lâm Tây từ trước đến nay dính giường là ngủ cũng hiếm khi mất ngủ, chủ yếu là vì trong lòng nín nghẹn một bụng, khó chịu nên không ngủ được.

Cô trở mình, Diệp Miêu bên cạnh cũng trở mình, tiếp đó Hứa Dư Dung cũng trở mình. Ba người cứ như vậy liên tiếp xoay người, trong lòng Giang Nhược Phong cũng tự nhủ như vậy không được, cô ấy mở miệng: "Nhanh ngủ đi, không ngủ được thì đi rèn luyện."

Diệp Miêu nửa nằm nửa ngồi trên giường: "Không được, em nuốt cục tức này không trôi, em nhất định phải làm chút gì đó."

"Đúng vậy."" Trái tim của Hứa Dư Dung cũng không cam chịu nổi: "Lẽ nào cứ tính như vậy sao?"

Lâm Tây nằm trên giường nhắm mắt lại nói: "Người sống một đời, nếu như còn không chịu nổi người khác nói xấu vài câu thì làm sao làm nên chuyện lớn?"

Giang Nhược Phong nhìn Lâm Tây với cặp mắt khác xưa, cô mà cũng có lòng dạ thế này sao?

Lại nghe Diệp Miêu nói: "Tây Tỷ chị thôi đi, nếu chị thật sự nghĩ như vậy thì tại sao lại mất ngủ chứ?"

Lâm Tây bị vạch trần lại trở mình, chôn đầu trong chăn, âm thanh buồn buồn: ""Nếu không nghĩ như vậy thì còn có thể làm gì? Em có cách trả thù sao?""

Diệp Miêu nghẹn lời, cô ấy không có cách, dù sao chỉ số thông minh chính thức của cô ấy được nhà tù chứng nhận chỉ có hơn năm mươi điểm.

""Phong Tỷ~" Diệp Miêu leo lên bên cạnh Giang Nhược Phong: "Chị nghĩ cách gì đi."

Nếu như Giang Nhược Phong có cách cũng sẽ không mất ngủ đến bây giờ, cô ấy nói: "Thật lòng mà nói, Tây Tây cũng không cần đám tù nhân bỏ phiếu, không cần thanh danh hay gì cả."

Quan trọng nhất có lẽ là vì tạm thời không nghĩ ra cách, Giang Nhược Phong cũng không phải kiểu người sẽ nuốt giận xuống bụng.

"Em cũng cảm thấy thanh danh có hay không đều không quan trọng." Diệp Miêu nói: "Nhưng mà em không chịu nổi chuyện bị người khác mưu hại."

Diệp Miêu vô cùng hối hận: "Sớm biết sẽ như vậy, lúc ấy ở phó bản em nên tự tay đào thải hắn. Em phải dùng kéo cắn bỏ da bụng của hắn, sau đó lôi ruột hắn ra nhét vào miệng hắn chặn lại."

Sau khi người đàn ông da đen kết thúc phỏng vấn thì ấn mở điện thoại, tin nhắn mới nhất trong điện thoại là do 0553 gửi tới, trong tin nhắn 0553 muốn hắn bôi đen 14146.

Loại chuyện này vô cùng thường gặp, dù sao những trưởng khu giam giữ vẫn thường xuyên bôi đen lẫn nhau, chỉ là một thủ đoạn cạnh tranh mà thôi.

Người đàn ông da đen cũng không để tâm chuyện đó, hắn rất vui vẻ, ra tay với 14146 cũng coi như trả thù cho việc hắn bị cắn chết trong phó bản.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận được điện thoại của người đàn ông đầu đinh, người đàn ông đầu đinh trong điện thoại hỏi hắn có đồng ý cùng vào phó bản hay không. Người đàn ông da đen vừa mới chuẩn bị đồng ý thì nghe thấy người đàn ông đầu đinh nói mục đích tiến vào phó bản là để đối phó với 14146.