Phóng viên bộ xương khô: "Các anh ở trong phó bản đã xảy ra chuyện gì mà đến mức sau khi rời khỏi phó bản rồi, anh vẫn còn lựa chọn tiếp tục hợp tác với các cô ấy vậy?"
Trong đầu Hạng Diệu lập tức hiện ra cảnh tượng anh bị đánh ba lần.
"..."
"Không có... Không có chuyện gì xảy ra, chỉ là tôi cảm thấy... Khá hợp ý." Cả người Hạng Diệu đều cảm thấy không ổn, cuộc phỏng vấn đáng chết này khi nào mới kết thúc vậy?
Đáng tiếc bộ xương khô lại hỏi tiếp một câu hỏi: "Vậy thì trong số đồng đội của mình, nếu như anh nhất định phải chọn một người trong số họ để cùng nhau đánh phó bản, anh sẽ chọn ai?"
Câu hỏi gì vậy...
Hạng Diệu xoắn xuýt một chút, nói: "Tôi không thể tiết lộ mã số của đồng đội."
Phóng viên bộ xương khô: "Được rồi, vậy thì đổi một cách nói khác, trong số đồng đội của anh, 30 tuổi, 27 tuổi, 23 tuổi và 17 tuổi, anh sẽ chọn ai?"
Hạng Diệu: "... Chọn người 23 tuổi."
Phóng viên bộ xương khô: "Sao lại chọn cô ấy? Bởi vì anh và cô ấy hợp ý nhau nhất sao?"
Trong đầu Hạng Diệu lại hiện ra ba cảnh bị đánh một lần nữa, não co lại bật thốt lên: "Chắc là do nghiệt duyên."
"Hả?" Giang Nhược Phong, Diệp Miêu và Hứa Dư Dung đang xem tin tức đồng thời quay đầu nhìn về phía Lâm Tây.
Lâm Tây mở to hai mắt nhìn: "Nhìn em làm gì?"
Diệp Miêu nhướng mày: "Nghiệt duyên."
Giang Nhược Phong chững chạc đàng hoàng nói: "Còn có chuyện gì khác mà bọn chị không biết sao?"
Lâm Tây lúng túng, nói: "Đánh anh ấy ba lần có tính không?"
"Á đù!"" Diệp Miêu lập tức hứng thú: "Chị nói rõ thử xem, đánh anh ta lúc nào vậy? Sao tụi em không thấy?"
Lâm Tây hết cách, vốn còn muốn thay Hạng Diệu giữ lại một chút danh dự, nhưng bây giờ sẽ quyết định nói ra hết, ai bảo anh ở trên TV nói cái gì mà nghiệt duyên chứ.
Cô kể lại quá trình đánh Hạng Diệu ba lần, Giang Nhược Phong bừng tỉnh hiểu ra: "Chị còn nói tại sao lúc Hạng Diệu ở nhà tù Byron có chút căm hận đối với em như vậy, hóa ra là thế."
"Chuyện này cũng không thể trách Tây Tỷ, nghiêm túc mà nói thì người đánh anh ta cũng không phải Tây Tỷ." Hứa Dư Dung suy nghĩ một lúc, nói: "Chỉ có thể trách anh ta xúi quẩy."
Lúc này đã hiểu rõ kỹ năng của Lâm Tây là gì, thế nên cũng hiểu rõ được tình huống lúc đó, anh cũng tự thấy mình xúi quẩy, bây giờ nhớ đến sẽ cực kỳ buồn bực.
Phóng viên bộ xương khô hỏi: "Trước đó anh nói, chính mình cố gắng cũng không bằng chọn đúng đồng đội, là ý nói lần này đều nhờ cả vào đồng đội nên mới ôm trọn ba hạng đầu sao?"
"Đúng vậy." Về chuyện này, Hạng Diệu thừa nhận vô cùng thẳng thắn.
Phóng viên bộ xương khô: "Đã vậy thì không bằng anh ra đây, nhìn vào ống kính nói một tiếng cảm ơn đi, cảm ơn đồng đội đã giúp anh đạt được thành tích như vậy."
Hạng Diệu: ""...""
Người bên trong buồng giam của Lâm Tây đều thẳng sống lưng, Diệp Miêu phấn khích không thôi: "Anh ta sẽ ở trong TV cảm ơn chúng ta sao?"
Hứa Dư Dung cũng rất mong chờ: "Không biết anh ta sẽ nói thế nào nhỉ."
Hạng Diệu lên tiếng, anh nói: "Anh đã xong chưa vậy? Vẫn còn chưa tới giờ kết thúc thời gian phỏng vấn sao?"
"Haiz..." Lâm Tây có chút thất vọng: "Xem ra Hạng Diệu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện em đánh anh ấy ba lần."
"Hẹp hòi." Diệp Miêu nhếch miệng.
Sau khi Hạng Diệu nổi giận, cuối cùng phóng viên bộ xương khô cũng kết thúc lần phỏng vấn này.
Khán giả xem tin tức nhao nhao suy đoán xem lời nói của 12333 rốt cuộc là thật hay là giả, anh có đồng đội lợi hại, hay là không muốn để lộ sức mạnh của mình nên mới nói dối?
Chỉ có Trương Bưu là khϊếp sợ, 12333 không phải là Hạng Diệu sao? Hạng Diệu với Lâm Tây không hợp nhau, sao họ còn cùng hợp tác đi vào phó bản?
Nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ thông suốt, ai sẽ đối phó với một người có thực lực như Lâm Tây đây?
Sau khi phỏng vấn kết thúc, cho dù là Hạng Diệu hay là Lâm Tây bên kia đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đang chuẩn bị xem gần đây ngục giam có chuyện gì xảy ra hay không thì thấy người dẫn chương trình nói: "Lần này đội ngũ ôm cả ba hạng đầu trong phó bản canh chừng là một tình huống rất hy hữu, phóng viên đài chúng tôi sẽ phỏng vấn các đội ngũ khác một chút, xem bọn họ có cảm tưởng gì đối với tình huống này.""
Lâm Tây: "..."
Hình ảnh trên TV thay đổi, phóng viên lần này là một cậu bé mặc áo bông đỏ.
Đôi mắt của cậu bé đen nhánh, mặt mày trắng bệch xanh xao, mặc áo bông màu máu đỏ, sôi nổi đi đến trước một cánh cửa sắt.
"Cộc cộc cộc..."
Cậu bé gõ cánh cửa: "Xin chào 05014, xin hỏi tôi có thể vào để phỏng vấn anh không?"
Mọi người trong đội 0553 đều kinh ngạc, đây không phải là lão Hắc sao?
Người đàn ông da đen trong buồng giam cũng kinh ngạc, phỏng vấn tôi? Nhiều năm như vậy chưa từng lên TV, lần này vậy mà lại bị phỏng vấn?
Đám bạn cùng phòng 05014 cũng vô cùng lờ mờ, tất cả đều dùng ánh mắt khϊếp sợ nhìn người đàn ông da đen.
Người đàn ông da đen do dự một chút, nói: "Tôi có thể để nó vào trong không?"
Đám bạn cùng phòng: "..."
"Xin chào." Người đàn ông da đen cách cánh cửa, nói: "Có thể phỏng vấn, nhưng không thể vào trong."
""Được." Cậu bé phóng viên nở một nụ cười thật to trên mặt, nói: "Vậy anh có thể ra đây không?"
Người đàn ông da đen: "..."
Người đàn ông da đen vẫn từ chối, mặc dù hắn rất muốn lên TV một lần.
"Dựa vào ghi chép, anh là người cuối cùng bị đào thải, xin hỏi tình huống lúc đó như thế nào?" Cậu bé phóng viên hỏi.
Người đàn ông da đen chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên nhận được một tin nhắn. Hắn nhìn tin nhắn một chút, sau đó nói: "Lúc đó tiểu đội khăn trùm đầu... Chính là tiểu đội chiến thắng cuối cùng đó, phát rồ đồ sát tất cả mọi người. Tôi vẫn luôn ra sức chống cự, thế nhưng đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình tôi, bọn họ có nhiều người, cuối cùng tôi vẫn... Bị đào thải."
"..."
"Không biết xấu hổ!"" Diệp Miêu đứng dậy chỉ vào TV: "Lúc đó hắn cụt tay nằm trên mặt đất giống như con chó chết mà còn ra sức chống cự? Hừ! Thật là không biết xấu hổ!"
"Thật đáng tiếc." Cậu bé phóng viên hỏi: "Xin hỏi tại sao tiểu đội chiến thắng lại muốn đào thải tất cả các đội ngũ khác?"
"Tôi không biết." Người đàn ông da đen nói: "Ở cửa ải cuối cùng chỉ còn lại bốn đội, rõ ràng lúc ấy các cô ấy đã là hạng nhất, chỉ cần đợi đến giờ nhận phần thưởng của hạng nhất, nhưng các cô ấy vẫn chọn cách đồ sát tất cả các đội ngũ khác."
"... Hừ!"" Lần này không chỉ là Diệp Miêu, Lâm Tây cũng không chịu nổi: "Không biết xấu hổ! Rõ ràng là các người đánh lén!"