Tất cả mọi người trong ngục giam xem tin tức đều ngây dại, một đội ngũ ôm trọn ba hạng đầu là sao?
Một đội ngũ ôm ba phần phần thưởng? Sao mà làm được?
Một người đàn ông đang xem TV chợt nhảy lên, lớn tiếng nói với bạn cùng phòng: "Tôi đã nói không phải tôi đang gạt người khác, tôi thật sự đã giành được hạng nhì, nhưng chúng tôi đều bị hạng nhất gϊếŧ chết! Thật đúng là súc vật mà! Gϊếŧ hết toàn bộ từng người từng người một...""
Nhiều người thì rất hiếu kỳ, cái đội đã ôm hết ba hạng đầu rốt cuộc là đội nào? Trong khu giam giữ nào?
Lúc này chợt nghe người dẫn chương trình nói: "Đội ngũ này là một đội ngũ đến từ khu giam giữ 12, phóng viên đã tới khu giam giữ 12 trước để phỏng vấn đội trưởng."
"Ơ?" Lâm Tây đang xem TV có chút ngoài ý muốn nói: "Đi phỏng vấn Hạng Diệu à?"
"Sao không đến phỏng vấn Tây Tỷ vậy?" Diệp Miêu có chút không vui: "Rõ ràng là do Tây Tỷ đại sát tứ phương mới ôm được ba hạng đầu mà."
Cá nhân Lâm Tây không muốn trở thành tâm điểm chú ý, chủ yếu là vì lần này khác với lần trước. Trước kia cho dù có nổi tiếng thế nào cũng chỉ là vì chính mình, lần này đắc tội người khác không ít, tốt nhất là nên khiêm tốn lại.
Giang Nhược Phong nói: "Lần này là đội do Hạng Diệu thành lập, thế nên anh ta là đội trưởng, phỏng vấn anh ta là chuyện bình thường."
Trong màn hình TV, một bộ xương khô đang cầm microphone, trong bóng tối đi đến trước một cánh cửa sắt.
Bộ xương khô rất lễ phép gõ cửa một cái: "Xin chào, tôi là phóng viên đài truyền hình của khu giam giữ, xin hỏi tôi có thể vào trong phỏng vấn anh được không?"
Trả lời nó là một sự yên lặng, thật lâu sau đó bên trong mới truyền ra âm thanh quen thuộc của Hạng Diệu: "Có thể phỏng vấn mà không vào trong không?"
Bộ xương khô vẫn rất lễ phép: "Được chứ."
Bạn cùng phòng của 0666 nhìn về phía anh ta, nói: "Không phải cậu nói người đào thải cậu là 14146 sao? Cậu xem đi, rõ ràng là phỏng vấn ở khu giam giữ 12."
"Cậu thì biết cái gì?" 0666 có cảm giác bị vũ nhục: "Trong nhóm có một tên đàn ông không trùm khăn..."
""Xin chào." Phóng viên bộ xương khô lễ phép hỏi: "Xin hỏi có thể nói mã số của anh một chút không?"
Bên trong lại là sự yên lặng, sau đó âm thanh của Hạng Diệu vang lên: "12123."
"Hả?" Giang Nhược Phong đang xem tin tức chợt ngẩng đầu lên: "Mã số của anh ta đâu phải số này."
"Chị vẫn còn nhớ hả?" Diệp Miêu rất bội phục: "Đôi khi em còn không nhớ mã số của mình nữa.""
Giang Nhược Phong bình tĩnh nói: "Chị nhớ kỹ tất cả các mã số và tên của những người đã từng nhìn thấy qua."
"Không hổ là Phong Tỷ." Lâm Tây bội phục sát đất: "Trí nhớ cũng tốt thật ấy? Lâu như vậy mà vẫn còn nhớ được."
Giang Nhược Phong khiêm tốn cười cười: "À, bởi vì chị đã ghi lại tất cả trong ghi chú trên điện thoại của chị.""
"..."
Một giây sau, các cô ấy nhìn thấy phóng viên bộ xương khô trong TV nói: "Sai rồi, không phải mã số của anh là 12333 sao?""
"..."
Trong lúc nhất thời, người trên TV và người bên ngoài TV đều im lặng, đã biết rõ mã số của người ta rồi thì còn hỏi làm gì vậy?
Không ít người đang xem TV đều cười, người anh em trong TV rõ ràng là không muốn để lộ mã số của mình, không ngờ vẫn bị phóng viên vạch trần, đoán chừng người anh em này cũng đang muốn mắng người lắm đó?
Hạng Diệu quả thật rất muốn mắng chửi người, anh không biết tại sao lại muốn phỏng vấn mình, rõ ràng anh biểu hiện rất bình thường trong phó bản, người thật sự đại sát tứ phương là Lâm Tây, tại sao không đến phỏng vấn Lâm Tây?
Hơn nữa anh cảm thấy quá nổi tiếng không phải là chuyện tốt, rất dễ bị nhận ra trong phó bản, chuyện này không phải là chuyện tốt đối với kiểu người cô đơn như anh.
Bóng tối khiến anh không nhịn được muốn mắng chửi thô tục, anh cũng báo mã số giả rồi, vậy mà tên phóng viên kia lại không hề chớp mắt mà tiết lộ mã số thật.
Hạng Diệu buồn bực không nói ra lời, phóng viên bên ngoài vẫn còn hỏi: "Tại sao anh lại muốn nói mã số giả thế?"
Hạng Diệu: "..."
"Có lý do gì để anh không thể tiết lộ mã số thật không?" Phóng viên tiếp tục hỏi.
Hạng Diệu: "..."
"Nếu em là Hạng Diệu, em sẽ thấy rất uất ức." Diệp Miêu rất đồng cảm với Hạng Diệu lúc này: "Tiếc là không thể đánh tên phóng viên này."
Trông thấy cảnh này, Lâm Tây càng cảm thấy may mắn vì mình không phải là người bị phỏng vấn.
Bên phía Hạng Diệu rốt cuộc cũng chịu thua, miễn cưỡng nói: "Trí nhớ của tôi không tốt, đôi khi nhớ nhầm mã số của mình."
Phóng viên theo đuổi tận cùng ngay lập tức bị thuyết phục: "Hóa ra là vậy."
Tất cả mọi người trước TV: "..."
"Vậy thì anh, với tư cách là đội trưởng của đội ngũ đầu tiên nắm giữ cả ba hạng đầu của phó bản trong lịch sử nhà tù, anh có kinh nghiệm gì muốn chia sẻ với mọi người không?" Phóng viên hỏi.
"Ừm..." Hạng Diệu hơi suy tư một chút, sau đó nói ra từ đáy lòng: "Tôi muốn nói là, có đôi khi bản thân mình tự cố gắng cũng không bằng chọn đúng đồng đội.""
"Ồ, nói như vậy là đồng đội của anh rất tuyệt sao? Có thể giới thiệu đồng đội của anh một chút hay không?" Phóng viên hỏi.
Hạng Diệu vừa mới chuẩn bị nói chuyện, điện thoại đột nhiên vang lên, mở ra xem thì thấy là điện thoại của Lâm Tây.
Khán giả đang xem TV nghe thấy tiếng điện thoại vang lên từ trong TV, sau đó 12333 bên trong cánh cửa bắt máy nói: "Sao lại gọi cho tôi vào lúc này?"
"Biết rồi, tôi sẽ không tiết lộ cô."
"Yên tâm, tôi nói lời giữ lời, tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông tin của cô."
"Chậc, không chỉ có cô, còn có bạn cùng phòng của cô, tôi sẽ không tiết lộ thông tin của các cô đâu được chưa? Tôi xin thề!""
"..."
Thật lâu sau đó, 12333 bên trong cửa nói với phóng viên: "Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ thông tin đồng đội của mình, anh đổi câu hỏi khác đi."
"Được rồi." Phóng viên bộ xương khô cũng không dây dưa vấn đề này, nó hỏi: "Anh rất tin tưởng đồng đội của mình sao?"
Hạng Diệu: ""... Tin."
Phóng viên bộ xương khô: "Xin hỏi anh và đồng đội của anh đã quen biết nhau thế nào vậy?"
Hạng Diệu: "... Ở trong một phó bản, tôi và các cô ấy quen nhau trong phó bản."