Chương 132: Dự định của 0553 và lựa chọn của người đàn ông đầu đinh (2)

Lâm Tây vội vàng tiến qua: "Tác dụng là gì?"

Giang Nhược Phong đứng ngoài cửa, đưa lưng về phía đám người phía sau, trong tay cô ấy cầm một điếu thuốc lá đang cháy nửa, thấp giọng nói: "Sau khi chị hút thuốc, chị cảm thấy mình vui lên rất nhanh, không muốn làm gì cả. Chỉ là chị vẫn còn có thể kiểm soát được chính mình, nhưng lệ quỷ hiển nhiên không kiềm chế được."

Lâm Tây đã hiểu, hai mắt cô sáng lên nhìn chằm chằm vào nửa điếu thuốc lá: "Thứ này rất hữu dụng."

"Đúng vậy." Giang Nhược Phong cười: "Dùng tốt gần giống như kỹ năng."

Lâm Tây rất vui vẻ, cô nhớ ra 0553, bèn nói: "Vừa nãy 0553 gọi điện thoại cho em, nói muốn dùng vật khác để đổi thuốc lá về."

Giang Nhược Phong lập tức hỏi: "Có thể dùng thẻ kỹ năng vĩnh viễn để đổi không?"

"..." Không hổ là chị em tốt, suy nghĩ cũng giống nhau, Lâm Tây nói: "Không thể."

"À." Giọng điệu của Giang Nhược Phong ngay lập tức nhạt xuống: "Vậy cô ta muốn dùng gì để đổi?"

"Nói là ngoại trừ thẻ kỹ năng vĩnh viễn thì thứ khác do chúng ta quyết định." Lâm Tây nói.

"Khẩu khí lớn lắm." Giang Nhược Phong bẻ bẻ cổ, cô ấy cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngẩng đầu lên nhìn thoáng về nơi cách đó không xa, Diệp Miêu và Hứa Dư Dung còn đang đánh bài vô cùng vui vẻ.

Giang Nhược Phong nhỏ giọng nói với Lâm Tây: "Sau này chúng ta nên cố gắng ít ra ngoài hơn."

"Vì sao?" Lâm Tây không hiểu.

"Người ở khu giam giữ 14 chúng ta đều là người mới, mà người mới đều có một tháng không cần vào phó bản. Phần lớn những người này chưa từng vào phó bản lần nào, không biết rõ ngục giam tàn khốc. Nhưng sớm muộn gì bọn họ cũng phải vào phó bản, chờ bọn họ ở lâu trong ngục giam thì khu giam giữ 14 sẽ không còn bầu không khí này nữa đâu." Giang Nhược Phong lo lắng nói: "Hơn nữa chúng ta, nhất là em, vô cùng nổi tiếng, khó đảm bảo sẽ không có người có ý đồ xấu.""

Có lý, Lâm Tây xoay người vẫy tay về phía hai người Diệp Miêu: "Quay về ngủ thôi!"

Hai người ngẩng đầu phát hiện có cả Giang Nhược Phong, cũng thả bài trong tay xuống rồi trở về.

"Sao rồi?" Hứa Dư Dung khá quan tâm đến vấn đề thuốc lá: "Đã biết rõ tình huống của thuốc lá chưa?"

"Rõ rồi, vào rồi nói." Giang Nhược Phong đẩy cửa ra, lệ quỷ ngơ ngác đứng trong buồng giam.

Lâm Tây nhìn thấy, ngay lập tức khoát tay về phía lệ quỷ: "Đi lên tường, đi lên tường!"

Sau khi đóng cửa lại, bốn người ngồi xuống cùng một chỗ, Giang Nhược Phong và Lâm Tây nói về tình huống của thuốc lá và chuyện 0553 muốn đổi thuốc lá về.

"Cô ta nói để chúng ta tự quyết định đổi?" Hứa Dư Dung nói: "Có thể đổi đạn không?"

Đôi mắt của Lâm Tây sáng lên, đúng vậy, đạn!

Hiển nhiên Giang Nhược Phong cũng không ngờ, một khẩu súng có đủ đạn sẽ hữu dụng hơn một điếu thuốc, dù sao sử dụng thuốc lá cũng khó tránh khỏi gây ảnh hưởng đến đồng đội.

"Để em hỏi một chút." Lâm Tây gọi điện thoại cho 0553 ngay.

0553 nghe thấy yêu cầu của Lâm Tây cũng sảng khoái, cô ta nói: "Một trăm viên đạn, không có nhiều hơn nữa."

Lâm Tây chần chừ một chút, trong lòng tự hỏi một trăm viên đạn có thể dùng bao lâu. Chẳng qua điếu thuốc lá kia cũng là một vật phẩm tiêu hao, cô chỉ hơi suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Được, vậy thì dùng một trăm viên đạn để đổi."

"Được, chúng ta chọn một thời gian và phó bản tiến vào đi, đến lúc đó sẽ trao đổi trong phó bản." 0553 nhìn những sắp xếp gần đây của mình, cô ta nói: "Như vậy đi, chờ tôi sắp xếp xong xuôi thì sẽ báo cho cô."

Sau khi cúp điện thoại, 0553 gọi điện thoại cho người đàn ông đầu đinh, báo cho gã biết tin này. Người đàn ông đầu đinh nghe thấy phải dùng một trăm viên đạn để đổi, ngay lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng: "Vậy thì nhiều quá, không bằng đưa đạn cho tôi, tôi không cần thuốc lá nữa."

"Không nỡ?" 0553 trách cứ: "Nhiều năm như vậy mà tật xấu xúc động vẫn không thay đổi được, lần này đã học được một bài học rồi?"

Dạy dỗ xong người đàn ông đầu đinh, 0553 nói: "Nếu không muốn mất một trăm viên đạn thì vẫn còn cách khác."

Người đàn ông đầu đinh yên lặng lắng nghe. 0553 nói: "Đến lúc đó mọi người lập tổ đội tiến vào phó bản hoàn thành trao đổi, khi ấy muốn làm thế nào thì do anh quyết định."

Trái tim của người đàn ông đầu đinh nhảy lên một chút, gã hiểu được ý của 0553. Chỉ cần 14146 chết, gã sẽ không mất một trăm viên đạn.

Thật ra không phải gã chưa từng làm loại chuyện này, mà là nghĩ đến biểu hiện vô cùng coi trọng chữ tín của 14146 trong phó bản canh chừng, hơn nữa còn giúp gã báo thù vào giây phút cuối cùng…

Người đàn ông đầu đinh liếʍ môi một cái, trong lúc nhất thời vô cùng xoắn xuýt.

0553 nói: "Thật ra đưa một trăm viên đạn cho cô ta cũng không sao. Nhưng khí thế của 14146 quá mạnh, cô ta giống như mặt trời, tất cả mọi người đều không thể xem nhẹ cô ta. Dựa theo đà hiện tại, với tiếng tăm của cô ta trong tù, cô ta sẽ trở thành trưởng khu giam giữ của khu giam giữ 14 sớm thôi, đến lúc đó tôi và cô ta chính là đối thủ cạnh tranh."

"Lão Trương." Âm thanh của 0553 đột nhiên rất mệt mỏi: "Anh cảm thấy tôi cạnh tranh với cô ta... Có thể thắng sao?"

Người đàn ông đầu đinh trầm mặc, nhưng cán cân trong lòng gã đã hoàn toàn mất cân bằng.

Lúc này đã đến giờ giải trí, TV trong buồng giam tự động bật lên.

Hai người dẫn chương trình quen thuộc xuất hiện trên màn hình, người đàn ông dẫn chương trình với hàm răng sắc nhọn bắt đầu đưa tin: "... Nội dung chính của ngày hôm nay là thông báo mới nhất về phó bản canh chừng đã kết thúc, lần đầu tiên trong lịch sử xuất hiện một tổ đội ôm trọn toàn bộ ba hạng đầu. Chuyện này chưa từng có từ trước đến nay trong tù..."

Ánh mắt của người đàn ông dán lên trên TV thật lâu vẫn chưa dời đi, gã nói vào điện thoại: "Được, tôi biết rồi."